Chương 2125: Tâm phục khẩu phục (2)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1492 chữ
- 2020-05-09 04:00:10
Số từ: 1486
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Chân thiếu chủ, thứ cho ta nói thẳng, tuy huynh đệ ta thực lực bình thường, nhưng dầu gì cũng là cường giả Đế cảnh. Thiếu chủ ngươi tuy là thiên tài võ đạo, nhưng cuối cùng tuổi còn trẻ. Trận chiến ấy hung hiểm cùng thâm ảo, ngươi cũng chưa chắc thấy minh bạch a?
Tiêu Vân nhịn không được nói.
Tuy Tiêu Phong không nói gì, nhưng gật đầu phụ họa.
Về vấn đề bộ vũ kỹ kia, hai huynh đệ bọn họ giao thủ qua rất nhiều cường giả, cho dù là đối thủ của bọn hắn, cũng không có nhìn ra vấn đề.
Bọn hắn cũng không tin, Chân thiếu chủ này có thể nhìn ra được? Nói không chừng chỉ là nói mờ?
Tựa hồ Giang Trần đoán được suy nghĩ trong nội tâm bọn hắn, không nóng không vội, cười nhạt một tiếng:
- Trận chiến ấy nhìn như náo nhiệt, trên thực tế, thực sự không tính quá thâm ảo. Bổn thiếu chủ thật đúng là nhìn minh bạch. Bổn thiếu chủ cũng thấy các ngươi có ba cơ hội có thể xông ra, đáng tiếc ba lượt đều kém một chiêu, làm cho sắp thành lại bại. Một lần bị Hỏa Viêm Đại Đế bức về, một lần bị cung tiễn của Nhược Y Đại Đế chấn nhiếp, còn có một lần, là bị Kiếm Thế cường đại của Diệp Kiếm Lỗi áp bách. Trên thực tế, lần của Diệp Kiếm Lỗi, nếu các ngươi cam lòng bốc lên một chút phong hiểm, vẫn có sáu bảy thành nắm chắc xông ra một con đường máu. Chỉ tiếc, các ngươi quá sợ thua, sợ tại chỗ đầu thân khác biệt, cho nên, cuối cùng nhất các ngươi vẫn là bị ngăn cản trở về.
Oanh…
Trong đầu Hòe Sơn Nhị Tiêu lập tức vang lên một mảnh thanh âm "Ông ông ông", chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung.
Trận chiến lúc ấy, đúng như người trẻ tuổi trước mắt này nói, thật sự bọn hắn từng có ba cơ hội xông ra xu thế vây đánh, chỉ tiếc, ba cơ hội bọn hắn đều không thể nắm lấy.
Nhất là lần của Diệp Kiếm Lỗi, là cơ hội tốt nhất của bọn hắn, chỉ tiếc, bọn hắn căn bản không có nắm chặt, cuối cùng bị dồn đến chỗ chết, cách tử vong chỉ có một đường.
Hôm nay bị Giang Trần nói toạc ra huyền ảo của trận chiến ấy, làm trong lòng Hòe Sơn Nhị Tiêu rung mạnh. Bọn hắn ý thức được, Thiếu chủ trẻ tuổi của Khổng Tước Thánh Sơn kia, thật đúng là không phải mù mờ.
Người ta thật sự xem hiểu huyền ảo của trận chiến ấy. Đối với mấy tiết điểm mấu chốt của trận chiến ấy, đều thuộc như lòng bàn tay.
Nếu không có nhãn lực cường đại, đó là tuyệt đối nhìn không ra.
Trong lúc nhất thời, Hòe Sơn Nhị Tiêu kinh nghi đối với Giang Trần, lại tăng thêm một tầng. Bọn hắn cũng dần dần minh bạch, vì cái gì Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ, sẽ trở thành Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, trở thành Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ.
Nhìn về phía trên, Chân thiếu chủ này hoàn toàn chính xác có thực học a.
Khỏi cần phải nói, dùng nhãn lực của thiên tài tuổi trẻ, vậy mà có thể khám phá võ đạo chân ý khi cường giả Đế cảnh quần ẩu, đây tuyệt đối không đơn giản.
Phải biết rằng, nếu như là 1 vs 1, còn có thể nhẹ nhõm một chút, ai mạnh ai yếu, lúc nào xuất hiện nguy hiểm, lúc nào xuất hiện sơ hở, còn có thể thấy rõ.
Nhưng mà loại quần ẩu này, một đôi mắt muốn chú ý nhiều người như vậy, muốn từng bước từng bước phân tích, độ khó đích thật là rất lớn.
Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này làm được.
Cảm xúc kiêu ngạo trong nội tâm Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng chậm rãi để xuống. Bọn hắn không thừa nhận cũng không được, nội tình võ đạo của Chân thiếu chủ này, tuyệt đối rất khoa trương.
Trên thực tế, Mạch Vô Song cũng phi thường kinh ngạc.
Lúc ấy hắn đối phó Tu La Đại Đế, cũng không có chứng kiến trận chiến ấy. Bất quá hắn từ biểu lộ của Hòe Sơn Nhị Tiêu có thể đoán được, Chân thiếu chủ nói hơn phân nửa là có đạo lý.
Bằng không thì biểu lộ của Hòe Sơn Nhị Tiêu này, tuyệt đối không đến mức khoa trương như thế.
Giang Trần lại như không có chú ý tới biểu lộ kinh ngạc của bọn hắn, tiếp tục nói:
- Nếu như trận chiến ấy, bộ vũ kỹ hợp luyện kia của các ngươi có thể cường thịnh hơn một chút, tuyệt đối có thể đột phá phòng tuyến của Diệp Kiếm Lỗi, các ngươi có sáu bảy thành nắm chắc chạy trốn.
Giang Trần nói đến đây, hất tay áo lên, vài trang giấy bồng bềnh bay về phía Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Hòe Sơn Nhị Tiêu khẽ giật mình, thuận tay tiếp nhận.
Xem xét, sắc mặt của hai huynh đệ đều đại biến.
Trên trang giấy này, vậy mà miêu tả ra một ít chỗ mấu chốt của trận chiến ấy, hơn nữa suy diễn thập phần sinh động, vừa xem hiểu ngay.
Mà một tờ trong đó, càng giả thiết uy lực xứng đáng của bộ vũ kỹ hợp kích kia, chiến cuộc sẽ diễn biến như thế nào, Giang Trần cũng suy diễn hoàn mỹ.
Lúc chứng kiến tờ cuối cùng, biểu lộ của Hòe Sơn Nhị Tiêu càng tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, toàn thân run rẩy lên, biểu lộ của hai người từ kinh ngạc đến cuồng hỉ, đến bội phục, lại đến cảm ơn.
Sau khi hai người xem xong, trong mắt tràn đầy ý phức tạp:
- Chân thiếu chủ, đây là ngươi suốt đêm ghi ra sao?
- Đêm qua vừa vặn nhàn rỗi, nghĩ đến trận chiến ban ngày ấy, hơi có tâm đắc mà thôi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy thán phục. Tiêu Vân càng thì thào thở dài:
- Hơi có tâm đắc, chỉ là hơi có tâm đắc, liền tìm ra đồ vật mà huynh đệ chúng ta vài chục năm không cách nào nhìn thấu. Chân thiếu chủ, ngươi dùng loại phương thức này chỉ điểm huynh đệ chúng ta sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Các ngươi là Đại Đế, ta chỉ là Hoàng cảnh Sơ giai mà thôi, như thế nào có thể nói chỉ điểm? Trí giả ngàn lo, tất có một mất; kẻ ngu ngàn lo, tất có một được. Ta chỉ là nhất thời linh cảm đến, nghĩ tới một ít tâm đắc mà thôi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu im lặng thật lâu, sau đó song song bái xuống đất:
- Chân thiếu chủ, huynh đệ chúng ta có mắt như mù. Đều nói Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ là thiên tài, huynh đệ chúng ta một mực không tin. Hôm nay mới biết, giang hồ đồn đãi, thật không lừa ta.
- Lúc này huynh đệ chúng ta là triệt để phục rồi.
- Chân thiếu chủ, xin tha thứ hai huynh đệ chúng ta không biết phân biệt, trước kia ngôn ngữ có nhiều đắc tội, thật sự xấu hổ. Chúng ta đều cho rằng Chân thiếu chủ ngài ở đan đạo thiên phú vô song, không thể tưởng được thiên phú võ đạo của ngài, cũng siêu tuyệt như thế. Trẻ tuổi như vậy, lại có nội tình võ đạo như thế. Huynh đệ chúng ta là triệt để phục rồi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu đồng dạng như đại bộ phận tán tu, có tự ái cùng tự ngạo của bọn hắn. Mặc dù là tình thế bắt buộc, đầu hàng Khổng Tước Thánh Sơn, nhưng muốn nói tâm phục khẩu phục, lại chưa chắc.
Thế nhưng mà giờ phút này, bọn họ là thật sự phục rồi.
Mấy trang giấy hơi mỏng kia của Giang Trần, lại vạch trần ra mấu chốt tu luyện suốt đời của bọn họ. Hơn nữa địa phương mà bọn hắn một mực không có lĩnh ngộ, lại kỹ càng chỉ điểm ra.
- Chân thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta vẫn cho là tu luyện bộ vũ kỹ này, đã hoàn mỹ. Lại không thể tưởng được, nguyên lai chúng ta tu luyện vẫn là bản không trọn vẹn?
- Nếu không phải bản không trọn vẹn, hai người các ngươi thi triển bộ vũ kỹ này, uy lực đâu chỉ như vậy?