Chương 2230: Lão Tổ Vẫn Lạc (2)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1491 chữ
- 2020-05-09 04:00:37
Số từ: 1483
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Ha ha, Thương Hải đạo hữu, chúc mừng a.
Vô Song đại đế nhẹ nhàng cười nói:
- Người này nhất định là nhân vật cấp lão tổ của Xích Đỉnh trung vực, lần này công lao của ngươi không nhỏ a.
Thương Hải đại đế cười hắc hắc, trước mặt Vô Song đại đế hắn cũng không dám làm cao, cười nói:
- Ta biết rõ ba vị lược trận cho ta, cố ý để ta lập công. Hổ thẹn, hổ thẹn, nhân tình này Thương Hải ta nhớ kỹ.
Vô Song đại đế cười nói:
- Đi xuống xem một chút đi.
Quách lão, tổng quản đại nội bị khống chế nhìn thấy lão tổ Yến gia trong vòng vay chiêu đã bị bốn đại đế đánh chết, sắc mặt trắng bệch, tâm như tro tàn.
Lão tổ vừa chết, át chủ bài cuối cùng của hoàng thất Yến gia cũng xong đời.
- Xong, xong rồi.
Trong lòng Quách lão tuyệt vọng.
- Thiếu chủ, lần này Thương Hải may mắn không làm nhục mệnh.
Thương Hải đại đế kích động đi tới trước mặt Giang Trần, giống như trẻ con đi thi đoạt giải vậy.
- Được, lần này công lao của ngươi không nhỏ.
Giang Trần nhíu mày nhìn lão tổ Yến gia đang giãy dụa trên mặt đất, thản nhiên nói.
- Cho hắn bớt đau xót đi.
- Không nên a.
Quách lão kia buồn bã cầu tình:
- Giang Trần thiếu chủ, lão tổ Yến gia này năm đó khi xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, lão tổ căn bản không tham dự, cũng không có hỏi tới. Những chuyện này không có bất kỳ quan hệ nào với hắn. Các người đã phế hắn, cần gì phải giết hắn như vậy?
Người của Đan Kiền Cung thì lại lửa giận ngút trời.
Thân Tam Hỏa không nhịn được mà nhảy ra, nói:
- Phế hắn thì không cần giết hắn sao? Dựa vào cái gì? Lúc trước khi các ngươi giết tới Vạn Tượng Cương Vực, có từng nghĩ tới việc hạ thủ lưu tình hay không?
- Đúng, oan có đầu, nợ có chủ. Chúng ta không lạm sát kẻ vô tội. Nhưng mà những người của Xích Đỉnh đế quốc này, một người cũng không thể buông tha.
Những người của Đan Kiền Cung này trong lòng đều căm phẫn
Đan Trì cung chủ chắp tay nói với Giang Trần:
- Để ta tới vậy.
Đan Trì cung chủ đi qua, cánh tay nhấc lên, một đạo đao mang hiện lên, trực tiếp cắt bỏ thủ cấp lão tổ Yến gia.
Lão tổ Yến gia kia tới chết cũng không nhắm được mắt, đôi mắt trợn ngược giống như cá chết, tràn ngập tuyệt vọng, dường như còn có chút hối hận mơ hồ.
Quách lão tán thán một tiếng, toàn thân run rẩy, kêu lên:
- Giang Trần tiểu tặc, ngươi sẽ chết không yên lành.
- Om sòm.
Tiêu Vân đưa tay tát một cái, trực tiếp tát cho Quách lão hoa mắt chóng mặt.
- Thiếu chủ, đây là lão tổ Yến gia, đích thị là hạch tâm tinh thần của hoàng thất Xích Đỉnh, lấy thủ cấp của lão nhân này ra thị chúng. Tất có thể phá hỏng quyết tâm chống cự của bọn chúng.
Thương Hải đại đế hiến kế.
- Không cần.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
- Lão tổ hoàng thất Yến gia đã chết, trận pháp này càng không đáng để lo. Bốn người các ngươi tiếp tục phá trận đi.
Lão tổ Yến gia vừa chết, lá bài tẩy cuối cùng của hoàng thất Yến gia cũng coi như không còn.
Xích Đỉnh hoàng đế kia từ đầu tới đuôi đều ở trong trận pháp nhìn thấy biến cố bên ngoài. Khi hắn nhìn thấy lão tổ Yến gia kích thứ nhất không có thành công đánh chết Giang Trần, trong lòng đã xuất hiện cảm giác bất an. Sau đó nhìn thấy lão tổ bị bốn cao thủ vây quanh, hắn đã biết rõ không ổn.
Chỉ là hắn biết rõ thì biết rõ, dùng thực lực của hắn căn bản không có năng lực đi cứu. Cũng không dám đi cứu. Chỉ trơ mắt nhìn lão tổ Yến gia bị người ta đánh bay xuống đất, như chó nhà có tang, lại còn bị người ta cắt thủ cấp.
- Hoàng đế Yến gia, đây là thủ cấp lão tổ nhà các ngươi. Lấy về khóc đi.
- Lão tổ Yến gia đã chết, dư nghiệt Yến gia các ngươi nhanh chóng đi ra nhận lấy cái chết.
Lão tổ vừa chết, cả nội bộ hoàng cung tràn ngập khủng hoảng. XÍch Đỉnh hoàng đế kia giống như chỉ còn cái xác mà không có hồn vậy.
Tùy ý để cho bên ngoài phá trận.
- Bệ hạ, tỉnh lại đi.
- Bệ hạ, an nguy của Xích Đỉnh đế quốc hôm nay năm trong tay bệ hạ a.
Xích Đỉnh hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, cơ mặt giật giật, mặt không chút biểu tình nào. Giờ phút này hắn đâu có thể tỉnh lại được?
Lão tổ Yến gia chết, phá hủy một tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Mà bây giờ đại quân Lưu Ly vương thành nhìn chằm chằm vào, bốn vị cường giả Đại đế đang điên cuồng phá trận. Trận pháp này tuy rằng cường đại, thế nhưng dưới sự hợp lực của bốn vị đại đế, trận pháp này cho dù có vững chắc thì cũng sẽ có lúc bị công phá.
Xong, tất cả đều xong rồi.
Xích Đỉnh hoàng đế đờ đẫn kéo lê bước chân nặng nề đi về phía hậu viện.
- Bệ hạ, bệ hạ, lúc này ngươi không thể bỏ qua đại cục a.
- Bệ hạ, ở đây còn cần người chủ trì đại cục a. Bệ hạ...
Cả nội viện hoàng cung loạn thành một bầy, giờ phút này mọi người đều biết tận thế tới, tận thế thực sự tới rồi.
- Mọi người không cần hô nữa.
Một đại hán dường như là võ quan đứng ra, lòng đầy căm phẫn nói:
- Cái đế quốc này là đế quốc của Yến gia hắn. Năm đó người xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực cũng là Yến gia hắn muốn làm tay sai cho Bất Diệt Thiên Đô, phạm phải tội n ghiệt. Chúng ta không có tham dự, dựa vào cái gì phải chết cùng hắn?
- Đúng, Hoắc Thái úy nói đúng, những người như chúng ta đều vì chuyện của đế quốc mà vất vả. Lại chưa từng đi Vạn Tượng Cương Vực giết nửa người, chiếm một tấc đất nào. Chúng ta sao phải chết cùng Yến gia hắn?
- Đúng, mọi người cùng nhau xông lên, bắt người Yến gia lại, hiến cho Giang Trần thiếu chủ.
- Mọi người lên đi... Người Yến gia một người cũng không thể thả. Bắt được một thì coi như là một lá bùa hộ mệnh.
Có người đứng ra cổ vũ, lập tức có rất nhiều người đứng ra đáp lại. Trong lúc nhất thời cả nội viện hoàng cung tựa như một nồi cháo đang sôi, vô cùng hỗn loạn.
Có câu nói tới chân tường, chúng nhân đẩy.
Hoàng thất Xích đỉnh đế quốc ở trong Xích Đỉnh đế quốc thống trị vô số năm, tuyệt đối là nhất ngôn cửu đỉnh, uy tín cực cao.
Thế nhưng mà sau khi một loại chuyện lớn xảy ra, đủ loại biểu hiện của Xích Đỉnh hoàng đế biểu hiện ra ngoài làm cho mọi người đối với hắn thất vọng không ngừng.
Mà giờ phút này những cảm xúc mặt trái kia, ở trong lòng mọi người rốt cuộc cũng tích lũy tới tận cùng, thoáng cái bạo phát ra.
Khi tới lúc người ta tuyệt vọng, chung quy đều có thể bộc phát ra sự điên cuồng khó có thể tưởng tượng được.
Thế giới võ đạo không giống như một ít đế quốc thế tục, tư tưởng trung quân xâm nhập nhân tâm. Thế giới võ đạo cuối cùng vẫn chú ý lợi ích.
Xích Đỉnh hoàng đế này xưa nay không được lòng nhân tâm, lúc này mọi người lại cảm thấy hắn mang tới tai họa ngập đầu cho Xích Đỉnh đế quốc, lại bị cảm xúc mặt trái này thôi thúc.
Cho nên những người này rốt cuộc cũng bộc phát.
Còn có một ít phần tử ngoan cố bị tẩy não, ý đồ ngăn cản sự xúc động của mọi người. Thế nhưng rất nhanh đã bị biển người như thủy triều bao phủ.
- Bắt lấy hắn, bắt lấy tên yêu tinh hại người này giao cho Giang Trần thiếu chủ.