Chương 2666: Chân tướng (2)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1525 chữ
- 2020-05-09 04:02:37
Số từ: 1517
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Giang Trần nhếch miệng cười cười:
- Thiên tài của Đa Văn Thần Quốc, không ở Đa Văn Thần Quốc, lại chạy đến Đông Diên đảo toi mạng, các ngươi không biết là, cái này rất ngu ngốc sao?
Đồng tử của người nọ bỗng nhiên co rụt lại, sát cơ bạo tuôn, bất quá lập tức thu lại sát cơ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Ngươi quá lạc quan rồi. Nếu như ta đoán không sai, hiện tại hơn một ngàn thí luyện giả các ngươi, còn sống, chỉ sợ đã không vượt qua một nửa. Chờ mười lăm ngày kết thúc, có thể có người sống hay không cũng khó nói.
Giang Trần khoan thai liếc nhìn thi thể Tiết Phong:
- Vậy hắn thì sao? Hắn là ngươi giết chết a?
Người nọ cười nhạt một tiếng.
- Đừng quên, là ta tài quyết hắn. Đông Diên đảo thí luyện giả các ngươi, chỉ là con mồi. Con mồi hiểu chưa?
- Con mồi?
Giang Trần nhướng mày.
- Đúng vậy, từ khi các ngươi bắt đầu tuyển bạt, sứ mạng của các ngươi là trở thành con mồi của chúng ta. Chúng ta là thiên chi kiêu tử của Đa Văn Thần Quốc, các ngươi chẳng qua là một đám tù tội của Đông Diên đảo. Vận mệnh của các ngươi, nhất định là heo chó, nhất định bị chúng ta đồ tể. Hơn một ngàn người các ngươi, chẳng qua là trò chơi của Đa Văn Thần Quốc bát đại thế gia, là con mồi để chúng ta chơi săn giết mà thôi. Ha ha, có phải Đông Diên đảo Tổng thủ hứa hẹn gì cho các ngươi hay không? Có phải để các ngươi cảm thấy cơ hội tới hay không? Có phải các ngươi cảm thấy thời gian khổ muốn chấm dứt hay không?
Ngữ khí của người này, tràn đầy trào phúng.
Giang Trần hít một hơi thật sâu, người này nói, lại để cho nội tâm của hắn nhấc lên gợn sóng ngập trời. Liên tưởng tới nhân quả trước sau tuyển bạt, trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng không thể không thừa nhận, đối phương nói, có lẽ là sự thật.
Cái gọi là tuyển bạt, cái gọi là tiền đồ, từ đầu tới đuôi là một âm mưu.
Chứng kiến Giang Trần trầm mặc không nói, trong lòng người kia thầm thoải mái, cười nhạt nói:
- Thất lạc a? Phẫn nộ a? Sau đó lại có cái trứng dùng? Kẻ tù tội nhất định là kẻ tù tội, thấp kém nhất định là thấp kém. Vạn Uyên đảo, thế giới võ đạo, vĩnh viễn là như vậy. Xuất thân quyết định vận mệnh. Thủ đoạn của ngươi không tệ, ở trong đám tù tội, coi như là nhất đẳng, có khả năng là mạnh nhất. Nhưng mà, vận mệnh là vận mệnh. Nhớ kỹ, vận mệnh là đồ vật ngươi vĩnh viễn không phản kháng được. Vô luận ngươi vùng vẫy giãy chết như thế nào, cũng không được.
Vận mệnh?
Giang Trần nghe vậy, giận quá thành cười. Quả thật, Đa Văn Thần Quốc là thế lực cấp cao nhất Vạn Uyên đảo, Đa Văn Thần Quốc bát đại thế gia, có lẽ thật là thế lực cấp cao nhất của Vạn Uyên đảo.
Nhưng mà, thì tính sao?
Chẳng biết tại sao, sắc mặt của người này, khẩu khí của người này, lại để cho Giang Trần không hiểu nhớ tới Vĩnh Hằng Thần Quốc Hạ Hầu gia tộc, nhớ tới số mệnh địch nhân Hạ Hầu Tông chưa từng gặp mặt kia.
Tuy Giang Trần chưa thấy qua Hạ Hầu Tông, nhưng Giang Trần tin tưởng vững chắc, sắc mặt của Hạ Hầu Tông kia, cũng hẳn là như thế.
Coi trời bằng vung, tự cho là đúng, cảm thấy bọn họ là chí cao của Vạn Uyên đảo, có thể bao quát chúng sinh, chúa tể sinh tử vận mệnh của người khác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Trần bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chán ghét nói không nên lời.
Đồng thời, nhớ tới âm mưu tuyển bạt của Đông Diên đảo lần này, đột nhiên, Giang Trần có một loại cảm giác bị lường gạt thật sâu.
Có lẽ, Tội Nghiệt Chi Thành thành chủ Tạ Vô Thương, cũng mơ mơ màng màng.
Đúng như người này nói, kẻ yếu, thật giống như một con cờ, bị người tùy ý đùa bỡn, bị người tùy ý loay hoay.
Thậm chí, tánh mạng của bọn hắn, đối với những quyền quý này mà nói, là một con cờ trong trò chơi, là một đạo cụ để bọn hắn vui cười.
Cảm giác phẫn nộ, từ trong lòng Giang Trần dâng lên, thiêu đốt thành hỏa diễm hừng hực.
Bỗng nhiên Giang Trần có một loại căm hận nói không nên lời, mí mắt nhảy lên, trong mắt phun ra một đạo sát cơ.
- Ha ha, phẫn nộ a? Phát điên a? Đúng rồi, không cần che giấu, đây mới là phản ứng ngươi nên có a.
Người nọ tựa hồ như đùa con mồi, chứng kiến Giang Trần toát ra ánh mắt phẫn nộ, tâm tình phi thường vui sướng, tràn ngập niềm vui thú.
- Ngươi tên là gì?
Giang Trần khống chế được lửa giận, trầm giọng hỏi.
- Như thế nào? Ngươi có tất yếu phải biết sao? Người sắp chết, hẳn là ngươi còn ý định ngày sau tìm ta?
Người nọ khinh miệt cười cười.
- Hãy xưng tên ra, ta không giết hạng người vô danh.
Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.
- Ha ha ha, con cóc đánh hắt xì, khẩu khí thật lớn.
Người nọ tùy ý mà cười, trong mắt ánh sáng âm u di động, tràn đầy đùa cợt.
Giang Trần cũng không để ý tới đối phương kiêu ngạo, thần sắc đờ đẫn gật đầu:
- Trước khi ngươi chết, ta cũng muốn cảm tạ ngươi thoáng một phát, là ngươi để cho ta biết chân tướng. Rất tốt, từ giờ trở đi, thân phận của ta thay đổi!
- A?
Người nọ giống như cười mà không phải cười.
- Từ giờ trở đi, ta không còn là con mồi, mà là thợ săn. Đa Văn Thần Quốc các ngươi vào hai mươi bốn thiên tài, đúng không? Tiết Phong là người thứ nhất, ngươi là thứ hai, đằng sau còn sẽ có cái thứ ba, cái thứ tư...
Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc.
Người nọ trừng mắt nhìn Giang Trần, như liếc người si, khóe miệng khẽ động, cười lạnh nói:
- Con sâu cái kiến ngu xuẩn nhất không phải chúng nhỏ yếu, mà là không biết mình nhỏ yếu. Tiểu tử, khoác lác dừng ở đây a.
Người này nói xong, khí thế tăng lên, toàn thân như một tòa Băng Sơn, tản mát ra khí tức băng hàn làm cho người sởn hết cả gai ốc, phảng phất có thể đông cứng hư không.
Mà lúc này, cung điêu cổ xưa sau lưng hắn, cũng đã nắm trong tay.
Đáng sợ nhất chính là, đằng sau áo choàng kia, trên khuôn mặt thâm thúy, giữa trán bỗng nhiên có một đạo thần quang khởi động, rõ ràng mở thần thông chi nhãn thứ ba.
Con mắt kia, so với con mắt bình thường càng thêm sáng ngời, lộ ra tà khí thâm thúy và cổ quái.
Con mắt thứ ba kia bắn ra một đạo ánh sáng âm u, bắn về phía Giang Trần, một cỗ thần thức ý chí lạnh như băng, xuyên thấu qua hư không, thẳng xâm thức hải của Giang Trần.
Giang Trần cười lạnh một tiếng:
- Chút uy năng ấy, cũng muốn đánh lén ta?
Đang khi nói chuyện, thần thức của Giang Trần mở rộng, hai mắt cũng nhảy lên, Tà Ác Kim Nhãn bắn ra hai đạo kim quang, như hai mũi tên nhọn, đâm về đối phương.
Tà Ác Kim Nhãn ở dưới thần thức cường đại của Giang Trần thúc dục, vô kiên bất tồi, phá tan ánh sáng âm u của đối phương, dư thế không ngừng, tiếp tục đâm tới.
Người nọ nhẹ nhàng
Ồ
một tiếng, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Bất quá, người này cũng lợi hại, con mắt thứ ba lại trợn hợp lần nữa, bắt đầu khởi động, từng vòng gợn sóng Niệm lực, như nước gợn rung động khuếch tán ra, hình thành từng tường Niệm lực vô hình, ngạnh sanh ngăn trở hai đạo Tà Ác Kim Nhãn.
Bất quá dù vậy, lực đâm xuyên cường đại của Tà Ác Kim Nhãn vẫn bắn tới, làm đầu óc người này đau xót, như kim châm đâm trúng thần trí của hắn.
Trong lòng người này cũng chấn động, trước kia đối với Giang Trần còn có chút khinh thị, đến giờ phút này, cũng hoàn toàn thu liễm.