Chương 270: Phí Lão Đầu Cầu Làm Dược Bộc 2
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1506 chữ
- 2020-05-09 03:48:33
Số từ: 1498
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvandan.vn
Chương 270 Phí lão đầu cầu làm dược bộc 2
- Giang Trần, tiểu tử ngươi quá không biết ơn đi à nha? Ngươi nói một chút, lão đầu ta có đủ nghĩa khí hay không? Vì sự tình của ngươi, trực tiếp cùng Thượng Quan Dực trở mặt. Ngươi ngược lại tốt, nhiều ngày như vậy, cũng không cho lão đầu ta một lời nói. Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi.
Quái lão đầu này ọt ọt ọt ọt uống nước trà, một bên phàn nàn, đôi mắt tặc hề hề nhìn Giang Trần.
- Phí lão, đâu có gì lạ. Ngươi cũng biết, ta vừa tới vương đô, các loại chuyện hư hỏng sứt đầu mẻ trán đập vào mặt. Ngươi xem lúc này, nếu không phải ngươi ra mặt, ta có thể từ Long Nha vệ đi ra hay không, cũng là một vấn đề.
Lời này Phí lão đặc biệt thích nghe, cười hắc hắc, lại tựa hồ nhớ tới mình là tới kháng nghị, có phải nên nghiêm túc một chút hay không?
Lập tức gương mặt cố ý nghiêm lên:
- Giang Trần, lần trước ngươi để ta đến vương đô tìm ngươi, hiện tại ta đến rồi. Sự kiện kia, ngươi ý định an bài như thế nào?
- Lão đầu, ngươi có biết hay không, hành động của ngươi thật sự rất kém cỏi. Đừng giả trang cái gì thâm trầm, đây là kỹ thuật sống, thực không phải ngươi có thể chuyển liền chuyển.
Phí lão liếc mắt, đại mã kim đao hướng trên mặt ghế nằm xuống:
- Dù sao hôm nay nếu ngươi không cho ta cái thuyết pháp, lão đầu ta liền ở lại chỗ ngươi. Về sau ăn của ngươi, ở của ngươi. Ngươi đi nhà xí ta cũng đi theo, ngươi tìm nữ nhân, ta cũng đi theo. Dù sao ta là ý định dính chắc ngươi rồi.
Giang Trần im lặng, chơi thâm trầm, quái lão đầu này khẳng định chơi không nổi, nhưng mà chơi vô lại, lão nhân này tuyệt đối là người trong nghề.
- Lão đầu, thật muốn ác như vậy?
- Hắc hắc, da mặt mỏng, ăn không đủ no; da mặt dày, ăn sạch. Lão đầu ta bổn sự khác không có, nhưng da mặt thì rất dầy.
Lão đầu không cho là nhục, ngược lại cho là quang vinh.
- Xem như ngươi lợi hại!
Giang Trần dựng thẳng ngón giữa cho hắn, lập tức cười hì hì hỏi.
- Nói đi, ngươi đến cùng muốn làm gì.
- Đây không phải nói nhảm sao? Đương nhiên là để ngươi dẫn kiến vị tiền bối kia a.
- Sau khi dẫn kiến thì sao?
- Thỉnh giáo luyện chế Tẩy Trần Tố Tâm Đan như thế nào.
Lão đầu có chút không kiên nhẫn.
- Ta nói Giang Trần, ngươi không phải là muốn đổi ý chứ? Những chuyện này đã nói tốt rồi, ngươi còn hỏi không ngừng làm gì?
- Đổi ý? Ngươi thấy ta giống hạng người như vậy sao? Ý của ta là, sau khi dẫn kiến, vạn nhất người ta không chịu chỉ điểm ngươi, thì làm sao bây giờ?
Vấn đề này, cũng là vấn đề Phí lão đầu lo lắng nhất. Bị Giang Trần hỏi như vậy, thoáng cái ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói:
- Không chịu chỉ giáo, không chịu chỉ giáo? Vậy làm sao bây giờ?
Lập tức một quyền nện ở trên đùi, ngữ khí nảy sinh ác độc:
- Hắn không chỉ giáo ta, ta liền bái hắn làm thầy, cái này cũng có thể a?
- Bái sư? Ngươi cảm thấy thế ngoại cao nhân như vậy, sẽ thu lão đầu vừa già lại hỏng bét như ngươi làm đệ tử sao?
Phí lão đầu lại choáng váng, đúng vậy a, người ta cùng hắn không có bất kỳ giao tình, dựa vào cái gì thu hắn làm đệ tử?
- Cùng lắm thì, ta làm dược bộc của hắn, làm tùy tùng của hắn, cái này cũng có thể a?
Phí lão đầu cũng là ngoan nhân, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Cái này quá ủy khuất ngươi rồi?
Giang Trần cười ha hả nói.
- Ngươi biết cái gì.
Phí lão đầu dương dương đắc ý.
- Cho nên nói người trẻ tuổi các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, cảm thấy làm dược bộc, tùy tùng cho người là mất mặt. Ngươi cũng không nghĩ, đại nhân vật có thể nắm giữ Tẩy Trần Tố Tâm Đan, cái kia đều là tồn tại thủ đoạn Thông Thiên. Có thể ở bên người loại đại nhân vật này, học được một chút, cái kia là được ích lợi vô cùng! Này, ngươi chưa đủ lông đủ cánh, nói cho ngươi những chuyện này, chỉ sợ ngươi cũng không hiểu.
Giang Trần ranh mãnh cười cười:
- Lão đầu, nói như vậy, ngươi vì học bổn sự, cái tiết tháo gì cũng không muốn a.
- Tiết tháo là cái gì?
Lão đầu cười quái dị một tiếng, bại hoại hỏi.
- Thứ này có thể bán ra tiền sao? Nếu như có thể mà nói, ta đóng gói bán ra.
- Ai, ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất cao nhân kia, so với ngươi còn trẻ thì sao? Ngươi không thấy là hạ giá sao?
Giang Trần cười ha hả hỏi.
- Ngươi bệnh thần kinh sao. Tu Luyện Giới, tuổi chỉ là một ký hiệu. Bao nhiêu thiên tài tuổi trẻ, bên người đi theo một đám lão bất tử làm tùy tùng. Ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ mất mặt sao? Bọn hắn vui cười a lắm! Cường giả vi tôn, hiểu hay không?
Phí lão đầu một bộ lời nói thấm thía.
Giang Trần im lặng, xem ra lão nhân này, thật không có loại vật tiết tháo này. Cũng không biết lão nhân này bị người hành hạ thảm đến cỡ nào, mới có thể hình thành nhân sinh quan hiếm thấy như vậy.
- Nói như vậy, ai dạy ngươi Tẩy Trần Tố Tâm Đan, ngươi dù bán mình cũng không sao cả?
Phí lão đầu cười khan một tiếng:
- Đừng nói bán mình, dù đem toàn bộ Thanh Dương Cung bán đi, lão đầu ta cũng không nháy mắt thoáng một phát.
- Chuyện này là thật?
Giang Trần ung dung cười nói.
- Không thể giả được. Ai, ta nói ngươi có thể đừng hỏi nhảm nhiều như vậy được không? Đến cùng lúc nào dẫn tiến, cho câu thống khoái a!
Phí lão đầu không vui.
Khóe môi Giang Trần nhếch lên, dù bận vẫn ung dung mỉm cười, khoan thai nhìn qua quái lão đầu vò đầu bứt tai kia.
- Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu a.
Giang Trần nhàn nhạt ném ra một câu.
- Cái gì?
Phí lão đầu liếc mắt, sau một khắc, từ trong ánh mắt Giang Trần, đột nhiên đọc được một điểm manh mối gì đó, toàn thân như bị điện giựt, kịch liệt chấn động, cả người cùng với động tác khoa trương của hắn, nhảy dựng lên, lẻn đến trước mặt Giang Trần.
- Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì? Để ta quỳ xuống dập đầu?
Thanh âm của Phí lão đầu thậm chí có chút run rẩy, giống như một người sắp chết, nghe nói thế gian thậm chí có đan dược khởi tử hồi sinh.
- Như thế nào? Không vui? Được rồi, như vậy xem ra, vừa rồi ngươi nói những lời hùng hồn kia, đều là nói giỡn a? Mà thôi, mà thôi, coi như ta cái gì cũng chưa nói.
Giang Trần duỗi ngón tay ra, bãi xuống.
- Đừng, đừng như vậy!
Vẻ mặt Phí lão đầu nịnh nọt.
- Giang Trần, không, Giang thiếu gia, ngươi ngược lại là đem lời nói rõ một chút a.
- Bảo ngươi dập đầu thề rồi, chẳng lẽ còn nói không đủ minh bạch? Lão đầu, ngộ tính của ngươi kém như vậy. Muốn thu ngươi làm dược bộc, xem ra ta phải lo nghĩ một chút.
- Ngươi... Ngươi thu ta làm dược bộc?
Phí lão đầu trợn tròn mắt, đầu lưỡi ở trong mồm đánh cuốn, trong mắt bắn ra vẻ khiếp sợ khó có thể tin.
- Ngươi... Ngươi chính là tiền bối cao nhân kia?
- Ân, ân, ngộ tính của ngươi quả nhiên không có kém đến nhà. Bất quá, ta cũng không phải là tiền bối cao nhân gì, ngươi có thể coi ta thành người phát ngôn của tiền bối cao nhân, nói như vậy, minh bạch chưa?
- Minh bạch, minh bạch, ngươi là môn hạ cao đồ của tiền bối cao nhân.
Phí lão đầu mặt mày hớn hở, mặt mo chất đầy dáng tươi cười nịnh bợ.
- Có phải hay không?