Chương 3097: Khách không mời mà tới
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1504 chữ
- 2020-05-09 04:04:47
Số từ: 1496
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Giang Trần khẽ mỉm cười nói:
- Thập đại thần quốc, cơ hồ tất cả phản loạn đều đồng thời động phát. Đáng tiếc vận số của đám phản quân kia vẫn không đủ. Không có cách nào làm dao động tới căn cơ thập đại thần quốc. Cho nên hiện tại cho dù loạn thế chưa triệt để trấn áp hoàn toàn, cũng đã chuẩn bị kết thúc. Phản quân không thể gây ra sóng gió quá lớn.
- Yến gia thì sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ta cho bọn chúng cơ hội, hy vọng bọn chúng có thể quý trọng. Giang Trần ta ý bảo Yến gia nhất định phải tìm phụ mẫu Hoàng Nhi trở về. Nếu như không tìm trở lại được, đến lúc đó Giang Trần ta sẽ tự thân hành động. Nhưng mà nếu như ngay cả chuyện thành ý như vậy Yến gia cũng không thể làm được, đến lúc đó ta cũng chỉ có thể nói, thật có lỗi.
Giang Trần tha thứ cho Yến gia vì Hoàng Nhi là người Yến gia. Nếu như tình huống cho phép, Giang Trần cũng không muốn triệt để vạch mặt với gia tộc của Hoàng Nhi.
Cho nên Giang Trần vô cùng để ý tới cảm nhận của Hoàng Nhi, hy vọng có thể xử lý thỏa đáng chuyện này.
Chỉ tiếc thời gian hắn có hạn, phải mau chóng trở lại cương vực nhân loại một chuyến.
Đông DUyên đảo này có trận pháp truyền tống, là một cứ điểm. Là nơi câu thông bí mật giữa hai nơi, Đông Duyên đảo này nằm trong tay hắn, vô cùng có ý nghĩa.
- Mấy người các ngươi ở lại Đông DUyên đảo phụ tá Vạn Quân trưởng lão, được không?
Yến Vạn Quân quả thực do dự, thấp giọng nói:
- Giang Trần, lão phu đối với gia tộc vẫn không yên lòng. Ta không thấy Yến gia dưới sự dẫn dắt của tên tộc trưởng vô năng kia có thể cứu ra được phụ mẫu Hoàng Nhi trong lao ngục hay không. Chuyện này lão phu cảm thấy cần phải tự mình trở về một chuyến. Dù sao cũng là con của ta chịu khổ. Những năm qua, người làm cha như ta, quả thực hoàn toàn không xứng.
Giang Trần thấy Yến Vạn Quân nói chân thành như vậy, nghĩ một lát rồi cũng gật đầu:
- Tốt, Vạn Quân trưởng lão đã nói như vậy, ta đương nhiên không có ý kiến. Có ngươi tham dự, xác suất cứu phụ mẫu Hoàng Nhi ra cũng lớn hơn không ít.
Yến Thanh Tang kêu lên:
- Ta cũng đi.
Yến Vạn Quân lắc đầu:
- Ngươi đi theo muội phu ngươi đi. Hiện tại Vạn Uyên đảo còn chưa yên ổn, ta mang theo ngươi, ngược lại sẽ bị ảnh hưởng.
Cháu mình, Yến Vạn Quân nói chuyện không chút khách khí nào.
Yến Thanh Tang có chút uể oải, Giang Trần cười nói:
- Yến huynh, trận pháp của Đông DUyên đảo được trọng tổ, tu luyện ở nơi này quả thực không xấu. Bây giờ ngươi trở về cũng không giúp được gì. Còn không bằng ở lại Đông Duyên đảo siêng năng tu luyện.
- Có ý gì? Ngươi trở lại cương vực nhân loại cnxg không mang ta đi theo xem một chuyến sao?
Yến Thanh Tang gấp gáp:
- Ta nói cho ngươi biết, cương vực nhân loại ngươi nhất định không thể không cho ta đi.
Trong lúc Giang Trần đang định mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài hòn đảo xuất hiện chấn động mãnh liệt. Thần thức Giang Trần khẽ động, miệng quát:
- Có người xông vào Đông Duyên đảo.
Hiện tại cả Đông Duyên đảo là địa bàn tư nhân của Giang Trần, tất cả các trận pháp, tất cả các linh mạch, kể cả những đồ vật bên trong đều quy về sở hữu tư nhân của đảo chủ Đông Duyên đảo là hắn. Tự nhiên không cho phép có người tới xâm phạm.
Giang Trần vung tay lên:
- Đi, mau đi xem.
Giang Trần mang theo Yến Vạn Quân, còn có đám người Lỗ Triệt, nhanh chóng đi tới địa phương cấm chế chấn động để xem xét.
Bên trong trận pháp, trong đảo vực, muốn nhìn tình huống bên ngoài, vô cùng nhẹ nhõm. Ví dụ như có cường địch xâm lấn, có chuyện đặc thù gì phát sinh.
Bên ngoài Đông Duyên đảo, thậm chí có rất nhiều tu sĩ trên phi chu, chiếm giữ ở bên ngoài, đằng đằng sát khí, nhìn qua hiển nhiên không có ý tốt.
Giang Trần thấy một màn như vậy âm thầm cảm khái.
- Chủ nhân đây đều là phi chu của Hồi Xuân đảo vực. Cũng là tinh nhuệ chủ lực của vực chủ Hồi Xuân đảo vực. Nhìn qua, trang bị của bọn chúng không tồi. Nhưng mà Hồi Xuân đảo vực ở Vạn Uyên đảo cũng không tính là một tồn tại đặc biệt mạnh mẽ.
- Hỏi bọn chúng muốn làm gì.
Giang Trần lạnh nhạt phân phó.
Lỗ Triệt gật gật đầu, ở gần cửa cấm chế cao giọng nói:
- Đám người các ngươi có hiểu quy củ giang hồ hay không? Tự nhiên xông tới cấm địa Đông DUyên đảo chúng ta, phải bị tội gì?
Những người của Hồi Xuân đảo vực nhìn nhau, còn cho rằng mình nghe nhầm.
Từ lúc nào Đông Duyên đảo trở thành cấm địa của người khác? Đông Duyên đảo này chẳng lẽ không phải là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực bọn họ hay sao?
Tuy rằng bọn họ buông tha cho Đông Duyên đảo này một đoạn thời gian rất dài, cảm thấy đây là một mảnh linh địa vứt đi, đã không có giá trị gì.
Thế nhưng mà gần đây lại nhận được tin tức tình báo, nói Đông DUyên đảo này không ngờ lại tỏa sáng sinh cơ, hơn nữa các loại cấm chế không ngờ đều khôi phục bình thường.
Loại tình huống này tự nhiên Hồi Xuân đảo vực khó chịu nổi. Cho dù là gân gà bọn họ buông tha, nhưng người khác nhặt lên, bỗng nhiên biến thành gà mập trở lại, chuyện này khiến cho bọn họ khó có thể chấp nhận được.
Cho nên Hồi Xuân đảo vực mới có thể khí thế chạy tới đoạt lại địa bàn của mình như vậy.
Giang Trần trợn mắt, không ngờ hắn lại nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Trừ Hoắc Thân Vương của Hồi Xuân đảo vực ra, còn có Tổng thủ đại nhân của Đông Duyên đảo trước đó.
Hai người này, ấn tượng của Giang Trần khắc vô cùng sâu.
Nhất là tổng thủ đại nhân kia, bề ngoài giống như trung hậu, không ngờ lại hiểu chuyện như vậy. Tất cả chuyện này đều là Hồi Xuân đảo vực muốn vỗ mông ngựa Đa Văn thần quốc.
Bên kia, một gã thủ hạ của Hoắc Thân Vương lại giận tím mặt:
- Các ngươi rốt cuộc là khách không mời từ nơi nào tới? Chẳng lẽ không biết Đông Duyên đảo vẫn là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực hay sao? Các ngươi chiếm cứ địa bàn người khác, lại có thể lí lẽ hào hùng như vậy?
Đám thủ hạ này vô cùng nhanh trí.
Lỗ Triệt kia đối với chuyện Đông Duyên đảo vẫn biết không ít.
Hắn cười lạnh nói:
- Từ trận hạo kiếp của Đông Duyên đảo lúc trước, dường như Đông DUyên đảo luôn ở trong trạng thái vô chủ. Hồi Xuân đảo vực các ngươi đã sớm buông tha chủ quyền của Đông Duyên đảo này. Hôm nay trận pháp của Đông Duyên đảo này là do chủ nhân nhà ta chữa trị, tự nhiên coi như là lãnh địa của chủ nhân nhà ta. Có quan hệ gỉ với Hồi Xuân đảo vực các ngươi chứ?
Lỗ Triệt nói lời này khiến cho Giang Trần vô cùng thưởng thức, không thể nghi ngờ, Lỗ Triệt nói một phen, giống như nói trúng tâm của Giang Trần.
Hoắc Thân vương nghe lời này sắc mặt trầm xuống, nghiêng mắt nhìn qua Tổng thủ đại nhân kia:
- Đinh tổng thủ, ngươi ta đang tới đi cầu trên đầu ngươi. Đây là địa bàn của ngươi. Chẳng lẽ cứ như vậy ngươi trơ mắt nhìn những người này làm càn trước mặt ngươi?
Tổng thủ đại nhân kia nhướng máy, đánh giá cấm chế chung quah Đông Duyên đảo phía xa, trong lúc nhất thời cũng không có vội vã mở miệng.
Hắn là người thông minh, lại là tổng thủ trước đó của Đông DUyên đảo. Tự nhiên hắn nhìn ra được trận pháp chung quanh Đông Duyên đảo rõ ràng không giống lúc trước.