Chương 3126: Quỷ dị không ngừng
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1671 chữ
- 2020-05-09 04:04:57
Số từ: 1663
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Giang Trần từ xa nhìn vào, lại nhìn gần xem, tất cả những thứ hắn chứng kiến thiên biến vạn hóa. Hơn nữa những đồ hình này không ngờ cũng không phải cố định không thay đổi.
Cũng có thể nói là, những đồ hình này không ngờ cũng đang biến hóa. Phát hiện này khiến cho Giang Trần cảm thấy có vài phần ý tứ.
- Hình dáng không ngừng biến hóa, có ý nghĩa là những hư không phù văn này cũng đang vận hành, căn cứ vào biến hóa bất đồng, cũng đại biểu cho huyền cơ bất đồng.
Linh cảm của Giang Trần lập tức ùn ùn kéo tới. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Giang Trần lập tức có ngọn nguồn. Hắn cảm thấy, những đồ hình này biến hóa là một loại ngụ ý của hư không phù văn.
Nói ví dụ như Giang Trần nhìn thấy hình đao kiếm, đây nhất định là thứ chủ sát phạt. Có đôi khi lại có thể nhìn thấy hình dạng như rồng cuốn hổ chồm, đây cũng có ngụ ý kịch liệt, mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần không ngừng phân tích những đồ hình đang không ngừng biến hóa.
- Đại thụ? Đại thụ có chút vui sướng phát triển kia rốt cuộc là có ý vị thế nào?
Giang Trần có chút kỳ quái, cây đại thụ này theo lý thuyết mà nói hẳn không phải là dấu hiệu xấu.
Trong nháy mắt hình dạng lại xuất hiện biến hóa, lại xuất hiện từng mảnh hoa cỏ màu xanh, thành các loại linh vật giống như là một mảnh linh dược hiện lên trước mắt Giang Trần vậy.
- Chủ nhân hư không phù văn này quả thực là đặc biệt tình thú, không ngờ lại đem hư không phù văn chế tạo hoàn mỹ như vậy, thực sự là khó có được.
Giang Trần nhìn qua biến hóa đồ sộ của những đồ hình này, cũng cảm thấy có chút khiếp sợ, cũng có chút hưởng thụ.
- Ồ, đồ hình này dường như là chim bay? Thoạt nhìn dường như là bồ câu?
Giang Trần nhìn qua những đồ hình này, trong lòng cũng đang không ngừng phân tishc.
Hắn quan sát như vậy một hồi, trong lòng dần dần sáng tỏ một chút.
- nếu như là bồ câu, đó chính là tượng trưng cho hòa bình, tượng trưng cho an toàn. Có lẽ ta nên từ góc độ này đi thử một chút.
Giang Trần có mạch suy nghĩ này, trong lòng chẳng những không có gấp gáp, mà ngược lại tâm tình càng thêm bình tĩnh.
Hắn kiên nhẫn quan sát, nhìn qua những đồ hình này, không ngừng phát sinh biến hóa, không ngừng xuất hiện những tạo hình kỳ quái.
Qua hồi lâu, đồ hình nhìn qua giống như bồ câu lại một lần nữa xuất hiện.
- Chính là lúc này.
Trong lòng Giang Trần quyết định, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, Thiên Côn Lưu Quang độn phát huy tới tận cùng, bắn về phía mảnh hư không kia mà đi.
Sưu...
Trong hư không xuất hiện một đạo lưu qunag hoàn mỹ, trước khi đồ hình bồ câu kia biến mất, Giang Trần một lần hành động vượt qua phiến hư không này.
Nhảy ra khỏi hư không phù văn.
Không đợi thân ảnh Giang Trần đáp xuống đất, từng mảnh hư không phù văn ở phía sau lưng hắn giống như là những tờ giấy bị lửa thiêu đốt, chỉ một lát hoàn toàn biến mất sạch sẽ trong hư không, không còn một chút dấu hiệu nào nữa.
Bốn phía lại một lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh, trở lại vẻ yên tĩnh như trước đó.
Những cấm chế hư không phù văn kia cũng triệt để mất đi bóng dáng.
- Ồ? Quả nhiên là bị ta đoán trúng.
Trong lòng Giang Trần không có quá vui mừng, giống như tất cả vốn nên như thế.
Nhưng mà nhìn qua bốn phía một mảnh yên tĩnh, lại nhớ tới tình cảnh lúc hắn mới tới đây. Loại tình huống này kỳ thực lại khiến cho da đầu Giang Trần run lên không ngừng.
- Chủ nhân nơi này tuyệt đối là một đại sư vô cùng rảnh rỗi. Có thể chế tạo ra không gian thần bí như vậy ở cung thứ năm, chủ nhân nơi này có lẽ nội tình còn mạnh hơn thủ hộ giả bốn cung trước đó.
Giang Trần nghĩ tới đây, ngược lại cũng không bắt đầu vội vã, nóng nảy.
Tự nhiên hắn biết rõ, lục cung truyền thừa này càng tiến lên, độ khó nhất định càng lớn. Chỉ là lục cung truyền thừa này, nếu như muốn chọn người thừa kế, tất sẽ lưu lại một đường cơ hội cho người vượt cung.
Cho nên Giang Trần cũng không có nhụt chí. Hắn cảm thấy chỉ cần thủ hộ giả cung thứ năm của lục cung truyền thừa này lưu lại một chút manh mối, tuyệt đối hắn có thể tìm ra được.
Giang Trần rất có tự tin, hắn cảm thấy, nếu như truyền thừa cuối cùng của Lưu Ly vương tháp có người thừa kế, như vậy người này nhất định chính là Giang Trần hắn.
Mười vạn năm trước mười vạn năm sau, Giang Trần cũng không thấy người trẻ tuổi nào có thể siêu việt thiên phú và địa vị của Giang Trần hắn.
Lại một lần nữa Giang Trần bình tĩnh lại, khoanh chân ngồi trong hư không yên tĩnh này.
Hắn đang đợi, đợi một khắc kia xuất hiện. Hắn biết rõ, hư không này nhất định không có khả năng vĩnh viễn yên tĩnh như thế.
Nếu như là cung thứ năm, tất sẽ có manh mối chỉ dẫn.
So với việc giống như con ruồi không có đầu mối chạy loạn, còn không bằng ở tại chỗ khoanh chân minh tưởng, quan sát tại chỗ, tranh thủ sớm tìm được dấu vết để lại.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, bên tai hắn lại vang lên một tiếng chuông trang nghiêm, cổ xưa. Tiếng chuông này so với tiếng lúc trước còn càng thêm trang nghiêm, càng thêm long trọng, càng khiến cho người ta nghiêm túc, trang trọng hơn.
Trong lòng Giang Trần rùng mình.
Trước đó khi tiếng chuông này vàng vọng, lập tức xuất hiện hư không phù văn. Lần này tiếng chuông này càng thêm long trọng, nhất định còn có ngụ ý hơn nữa.
Nhưng mà hư không phù văn như trong tưởng tượng của hắn cũng không có xuất hiện lần nữa.
Ngược lại, quanh thân Giang Trần bỗng nhiên có cảm giác nóng bỏng. Mà hư không bốn phía không hề có dấu hiệu, bỗng nhiên đỏ rực, giống như hư không có vô số vật dễ cháy, thoáng cái toàn bộ bốc cháy vậy.
Sau một khắc, cả hư không một mảnh đỏ bừng, như là biển lửa.
Hư không bốn phía giống như là ráng đỏ, một mảnh hỏa diễm lan tràn, vô biên vô hạn, nhìn qua có một loại khí thế trang nghiêm.
Cũng không lâu lắm, mảnh hỏa diễm này bắt đầu lan tràn, hỏa diễm từ bốn phương tám hướng theo ánh lửa chậm rãi hóa thành minh hỏa, thoáng cái đốt thành biển hỏa diễm.
Tại sao lại có thể như vậy.
Bốn phía này, tại sao bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn? Tại sao bỗng nhiên cảm thấy hư không chung quanh không có chút dấu hiệu bỗng nhiên nóng bỏng.
Giang Trần cảm thấy giật mình, hư không này to lớn như vậy, tại sao lại đột nhiên bộc phát ra hỏa hoạn quy mô lớn như thế? Chẳng lẽ nơi này còn có thay đổi gì đó?
Nhưng mà rất nhanh Giang Trần đã có đáp án.
Biển hỏa diễm này chiếu sáng bốn phía hư không, pháp nhãn của Giang Trần khẽ quét, nhìn thấy phía tận cùng xa xa không ngờ lại là vách tường.
Bên vách tường kia có tám cánh cửa lớn, phân biệt đối ứng với bát quái càn khôn, tám phương vị, nhìn qua cực kỳ đồ sộ, cực kỳ kinh người.
Cũng có thể nói là, không gian mà Giang Trần đang đứng hiện lại là một không gian vừa bị phong bế, mà không phải là không gian vô tận như trong tưởng tượng của Giang Trần.
Căn cứ theo Giang Trần phỏng đoán, nơi này không ngờ lại là một lò luyện đan cực lớn. Cũng có thể nói là, giờ phút này Giang Trần ở trong lò luyện đan này giống như một tài liệu luyện đan nho nhỏ, nhỏ bé tới mức cơ hồ không cần tính tới cấp độ. Trong lúc nhất thời bản thân Giang Trần cũng giật mình.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới được, tiến vào cung thứ năm này không ngờ lại không có tiến vào địa bàn cung thứ năm, đã một cước giẫm đạp vào trong lò luyện đan.
Gần đây Giang Trần nhìn xa trông rộng, rất nhiều chuyện hắn đã sớm có đoán trước. Nhưng mà cảnh ngộ lúc này hắn lại chưa từng bao giờ gặp phải.
Một người sống sờ sờ như hắn, không ngờ trực tiếp bị truyền tống vào trong một cái lò luyện đan, mà pháp thân có khả năng trở thành một loại tài liệu luyện đan nho nhỏ a.
Lần cả kinh này của Giang Trần quả thực không nhỏ. Có thể nói, đây là thứ triệt để phá vỡ mong muốn của hắn với cung thứ năm. Hắn đã nghĩ tới vô số khả năng, duy chỉ có chưa từng nghĩ qua, không gian thoạt nhìn yên tĩnh này lại là một lò luyện đan.