Chương 3190: Thiên Vị xá lợi
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1704 chữ
- 2020-05-09 04:05:21
Số từ: 1696
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Không thể không nói tin tức của Già Diệp thần tôn triệt để khiến cho Giang Trần khiếp sợ. Làm cho Giang Trần nửa ngày cũng không có hồi phục tinh thần lại.
Hắn biết rõ lao ngục vô tận từ thượng cổ tới nay, giam giữ rất, rất nhiều tu sĩ cường đại. Lại không nghĩ rằng, không ngờ lại có nhiều tu sĩ cường đại như vậy.
Tu sĩ thần đạo có số lượng khổng lồ như thế.
Thậm chí, tồn tại so với Già Diệp thần tôn này còn cường đại hơn cũng có. Tuy rằng Giang Trần không biết cụ thể Già Diệp thần tôn này mạnh tới bao nhiêu. Nhưng mà trực giác của Giang Trần nói cho hắn biết, tu vi của Già Diệp thần tôn này sẽ không chênh lệch với thánh tổ của Vĩnh Hằng thánh địa là bao.
Như vậy tồn tại so với Già Diệp thần tôn còn cường đại hơn, ngẫm lại cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy đau đầu.
Vạn Uyên đảo sắp đại loạn, cả Thần Uyên đại lục cũng có thể sắp loạn.
Một khi Vạn Uyên đảo không thỏa mãn được khẩu vị của đám tu sĩ này. Bọn họ tất sẽ trở về đất liền, trở về cương vực nhân loại.
Như vậy mà nói, thế cục chỉ sợ sẽ càng thêm rung chuyển, không chịu nổi.
Chuyện này khác với lúc thượng cổ. Thời kỳ thượng cổ, ít nhất tất cả cương vực lớn, tất cả chủng tộc lớn đối mặt với Ma tộc xâm lấn, ít nhất trên phương diện lập trường là nhấ trí. Mặc dù không ít người không có dũng khí trốn trốn tránh tránh, không có đối kháng với Ma tộc, nhưng ít ra đám người này không gây phiền toái, không có gây tai họa trên Thần Uyên đại lục.
Đương nhiên cũng có một bộ phận đầu nhập vào Ma tộc, nhưng tổng thế mà nói, cũng không nhiều. Hơn nữa rất nhiều người gọi là đầu nhập vào đều là rơi vào trong tay Ma tộc, bất đắc dĩ mới làm vậy.
Những vấn đề này, Giang Trần ngẫm lại đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhưng mà đây đã không phải là lần đầu tiên Giang Trần đối mặt với loại khốn cục này, từ khi xuất đạo, bất kể là Đông Phương vương quốc hay là ở Thiên Quế vương quốc, kể cả là Bảo Thụ tông sau này cùng với Đan Kiền Cung, thậm chí là tại Lưu Ly vương thành, hắn không có ở nơi nào chiếm thế thượng phong từ đầu.
Hiện tại ít nhất trong tay hắn đã có rất nhiều át chủ bài.
Tình cảnh tuy rằng gian nan, cũng chưa chắc đã gian nan hơn so với trước kia.
Già Diệp thần tôn nhìn thấy ánh mắt Giang Trần biến hóa bất định, biết rõ trong lòng người trẻ tuổi kia căn bản không có nửa phần ý tứ thỏa hiệp thực sự.
Hắn lập tức khẽ thở dài nói:
- Giang Trần, nếu như không phải ngoạn tôn nữ ta chung tình với ngươi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không khuyên ngươi những lời này. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Giang Trần thản nhiên cười ha hả, nói:
- Tiền bối, chúng ta mỏi mắt mong chờ a. Ngươi ý đồ hôm nay là tới thuyết phục ta, nói không chừng một ngày nào đó, ngươi lại bị ta thuyết phục ngược lại.
Già Diệp thần tôn nao nao, lập tức cười lên ha hả:
- Nếu như ngươi có thể thuyết phục bổn tọa thì cũng không tệ. Bổn tọa cũng hy vọng, có một ngày trở lại thời kỳ thiếu niên nhiệt huyết. Có thể dứt bỏ tất cả tạp niệm, toàn tâm toàn ý vì mộng tưởng của mình mà chiến.
Lời nói tới nước này, hiển nhiên cho dù là ai cũng không nói đả động được ai.
Nhưng mà dùng độ cao của Già Diệp thần tôn, tự nhiên sẽ không vì quan điểm không hợp mà nhằm ào Giang Trần. Trên thực tế hắn vô cùng thưởng thức Giang Trần.
Thấy Giang Trần đứng dậy, chuẩn bị cáo từ đi ra ngoài. Già Diệp thần tôn mỉm cười, ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức, hiển nhiên, trên người trẻ tuổi kia, Già Diệp thần tôn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mình năm đó.
- Thần tôn, vãn bối cáo lui.
Giang Trần thi lễ.
- Không vội, không vội.
Già Diệp thần tôn tiêu sái cười cười:
- Vô tận lao ngục tuy rằng khiến cho bổn tọa tích lũy không ít lệ khí, nhưng mà sau khi tiêu diệt Yến gia. Những lệ khí này đã khai thông không sai biệt lắm. Hẳn ngươi còn sợ bổn tọa gây bất lợi với ngươi sao?
- Tuyệt đối không dám.
Giang Trần cười cười, hắn cũng không có thực sự nghĩ như vậy. Hắn cũng nhìn ra được, Già Diệp thần tôn này là một người chú ý phong độ.
Huống chi có Hoàng Nhi ở đây, Già Diệp thần tôn tuyệt đối không có khả năng gây bất lợi với hắn. Trừ phi là có mâu thuẫn không chết không ngớt.
- Bổn tọa ân oán rõ ràng, ta và ngươi vốn không có liên quan gì. Nhưng mà ngươi cứu tính mạng Hoàng Nhi, nhân tình này, bổn tọa thiếu nợ ngươi. Hôm nay ta sẽ đưa cho ngươi một cọc tạo hóa. Ta suy đoná, tạo hóa của ngươi rất không nhỏ, bảo vật bình thường ngươi sẽ không đặt vào trong mắt. Ta sẽ đưa cho ngươi một khỏa Thiên Vị xá lợi, có thể giúp ngươi trong vòng nửa tháng đột phá Thiên Vị cao giai.
Thiên Vị xá lợi?
Tự nhiên Giang Trần biết rõ đây là vật gì. Loại xá lợi này, thường thường là do tinh hoa tính mạng của cường giả ngưng tụ lại, là tinh hoa tính mạng tinh luyện.
Ban đầu khi Giang Trần ở Hoàng cảnh, cũng luyện hóa qua xá lợi Hoàng cảnh.
Thiên Vị xá lợi, Giang Trần căn bản chưa từng nghĩ tới. Dù sao số lượng cường giả Thiên Vị vốn không nhiều lắm. Người khi sắp chết nguyện ý phóng thích tinh hoa tính mạng luyện hóa thành xá lợi, chỉ sợ đã ít càng thêm ít.
Mà THiên Vị xá lợi giống như Đỉnh Thiên đan kia vậy, cũng có thể khiến cho cường giả Thiên Vị vô điều kiện tăng lên thực lực, thậm chí tác dụng so với Đỉnh Thiên đan còn bá đạo hơn một chút.
Nhìn qua Thiên VỊ xá lợi này, Giang Trần cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái, hắn sao lại không nhìn ra, Thiên Vị xá lợi này tuyệt đối là tinh hoa tính mạng của cường giả Thiên Vị cửu trọng đỉnh phong.
- ha ha, Thiên Vị xá lợi này là tinh hoa tính mạng của một hảo hữu chí giao của bổn tọa tinh luyện ra. Hắn kết bạn với ta trong vô tận lao ngục. Ngươi biết không? Chúng ta đã từng đồng sinh cộng tử trong vô tận lao ngục này, nhưng mà hắn lại đem cơ hội tấn chức thần đạo duy nhất giao cho ta. Mà hắn...
Già Diệp thần tôn nói tới đây, thanh âm thổn thức không thôi. Hiển nhiên nhớ tới chuyện cũ này, làm cho tâm tình của hắn cũng trở nên có chút trầm thấp.
- Hy sinh vì nghĩa, có thể kết giao với bằng hữu như vậy quả thực là tam sinh hữu hạnh.
Giang Trần cũng cảm thán.
- Lý do của hắn rất đơn giản, hắn nói ta ở bên ngoài còn có đạo lữ, hắn thì lẻ loi một mình, không có gánh nặng trên người. Hắn đã nói thế, ta còn có thể nói gì nữa?
Ngữ khí của Già Diệp thần tôn ảm đạm không thôi.
Giang Trần cũng bắt đầu kính nể, có một số việc nói miệng thì dễ, thực sự muốn làm, lại là muôn vàn khó khăn.
Như vị bằng hữu mà Già Diệp thần tôn kết giao kia, có thể rộng rãi như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao đối mặt với cơ hội tấn chức Thần đạo, bao nhiêu huynh đệ phản bội, bao nhiêu phụ tử tương tàn, thậm chí là phu thê cũng lục đục với nhau, tính toán lẫn nhau.
Mà bằng hữu với nhau lại có thể bỏ qua loại cơ hội này, cuối cùng hi sinh vì nghĩa. Chuyện này khiến cho người ta càng thêm kính nể.
- Nhận lấy đi, đây là nguyện vọng của hắn. Để ta đem tinh hoa tính mạng suốt đời hắn luyện chế thành Thiên Vị xá lợi, làm cho tính mạng hắn được kéo dài bằng hình thức khác.
Giang Trần không có sĩ diện cãi láo, cung kính tiến lên, cung kính vái ba vái với khỏa Thiên Vị xá lợi kia, lúc này mới trang trọng nhận lấy.
- Nhớ kỹ tên hắn, hắn họ Vân, gọi là Vân Chiêm.
Vân Chiêm.
Danh tự này Giang Trần đem nó khắc trong lòng.
- An Già Diệp ta có tài đức gì mà có thể có được lão hữu như Vân Chiêm. Giang Trần, Vân Chiêm này tự như một tấm gương sáng, lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm linh của ta. Mỗi lần khi ta không biết giải quyết mọi chuyện thế nào, nhớ tới hắn, hắn có thể đưa ra hướng giải quyết mà ta tín nhiệm nhất. Hắn cũng là một người duy nhất trong vô tận lao ngục này ta thân. Cho dù ở trong vô tận lao ngục, cũng chưa từng có câu phàn nàn nào, từ trước tới nay hắn đều có thể bình thản chịu đựng gian khổ.
Giang Trần nghiêm túc, tiền bối cao nhân đạo đức tốt như vậy, quả thực khiến cho hắn càng thêm kính nể.