Chương 3301: Quyết định kinh người của Giang Trần
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1726 chữ
- 2020-05-09 04:06:12
Số từ: 1718
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Loại lựa chọn này đối với mấy thế lực nhị lưu, tam lưu mà nói, quả thực có chút không công bằng, nhưng mà thập đại thánh địa lại có lựa chọn khác.
- Chư vị, các ngươi có nghĩ tới một vấn đề hay không? nếu như là nhóm ngươi này chiếm giữ căn cơ thánh địa chúng ta. Chúng ta rời đi, thực lực phân tán, có thể đoạt lại cơ nghiệp hay không cũng khó mà nói rõ a.
- Tu sĩ trốn từ Vô tận lao ngục ra, thực lực quả thực vượt quá dự đoná của chúng ta. Chúng ta vẫn cho rằng thực lực bọn chúng còn xa không bằng thập đại thánh địa chúng ta. Hiện tại xem ra, chỉ sợ cũng không hẳn như vậy a.
Trước đó, ngay cả Giang Trần cũng thấy, tu sĩ trốn ra từ Vô Tận lao ngục thực lực chắc có lẽ không vượt quá thập đại thánh địa.
Nhưng mà dùng tình huống bây giờ xem ra, quả thực chưa hẳn.
Đối phương sắp xếp ở lối ra Bình Sa đảo sáu tên tu sĩ thần đạo. Như vậy tu sĩ phái đi đánh căn cơ thập đại thánh địa lại có bao nhiêu?
Dù mỗi đại thánh địa chỉ phái ra một gã tu sĩ thần đạo tới chủ trì đại cục, vậy chí ít cũng có hơn chục tu sĩ thần đạo.
Hơn nữa thêm một số lượng lớn tu sĩ bán thần, như vậy tính ra, thực lực tổng hợp quả thực không dưới thập đại thánh địa. Nếu như thập đại thánh địa lục đục với nhau, thật đúng là rất dễ bị đối phương đánh bại.
Hiện tại dưới loại thế cục này, nếu như thập đại thánh địa bọn họ riêng rẽ trở lại thánh địa của mình, chỉ sợ sẽ hợp với tâm ý của người ta.
Vấn đề này khiến cho mọi người lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Một mình trở về, rất dễ dàng bị đánh bại tất cả.
Nhưng nếu như cứu nhà nào trước, sau đó cứu nhà còn lại, chuyện này rất rõ ràng, khó mà phân phối công bằng được.
Đây không phải là trò đùa, ai cũng không hy vọng thánh địa nhà mình được đặt ở sau cùng, ai cũng hy vọng thánh địa nhà mình được cứu vớt đầu tiên.
Ngay cả Vĩnh Hằng thánh tổ, hắn cũng không có ý tứ mở miệng, bởi vì Vĩnh Hằng thánh địa là minh chủ, cho nên nhất định phải cứu Vĩnh Hằng thánh địa trước.
Loại chuyện này một khi nói ra, nhất định sẽ không công bằng.
- Chư vị, cân nhắc lợi hại, chư vị có ý kiến gì không? Nói thoải mái đi.
Ánh mắt Vĩnh Hằng thánh tổ quét qua, nhìn qua tất cả mọi người.
- Ta cảm thấy hiện tại hợp binh lại một chỗ vẫn tốt hơn là chia nhau làm việc.
Quang Minh lão tổ là người đầu tiên mở miệng.
Lão tổ của Chân Vũ thánh địa cũng gật đầu nói:
- Ta cũng đồng ý với ý kiến không nên chia lẻ ra, một khi chia ra, rất dễ dàng bị người ta đánh bại tất cả
Trong lòng Giang Trần nóng như lửa đốt, lại không có hứng thú ngồi đây thảo luận với đám người này.
Mà hắn chủ động nói:
- Thánh Tổ đại nhân, ngươi với tư cách là minh chủ, nên chủ trì đại cục. Ta định dẫn đầu trở lại Vĩnh Hằng thánh địa, gấp rút tiếp viện.
- Ngươi? Một mình ngươi trở về?
Vĩnh Hằng thánh tổ giật mình.
Giang Trần không có phủ nhận mà gật đầu nói:
- Đúng, một mình ta đi, những người khác đều đi theo Thánh Tổ đại nhân. Yên tâm đi, ta sẽ toàn lực ứng phó.
Trong lòng Vĩnh Hằng thánh tổ khẽ động, hắn biết rõ năng lực của Giang Trần, biết rõ bên người Giang Trần có một đầu thần điểu Chu Tước, cũng là thần đạo.
Giang Trần xuất mã, quả thực có nắm chắc rất lớn.
Chỉ là hắn với tư cách là lão tổ Vĩnh Hằng thánh địa, thời khắc mấu chốt hắn lạ không thể trở lại Vĩnh Hằng thánh địa chủ trì đại cục. Lại để cho một mình Giang Trần trở lại đảm đương một phía, ngẫm lại hắn cũng có chút hổ thẹn.
Thế nhưng mà ai bảo hắn là minh chủ cơ chứ?
Những người khác thấy Giang Trần hiểu đại nghĩa như vậy cũng âm thầm thưởng thức.
- Thánh tổ đại nhân, để thuộc hạ đi cùng Giang Trần đi.
Tử Xa Mân chủ động xin đi giết giặc.
Ngô Du và Cam Trữ kia đều chủ động mở miệng nói:
- Chúng ta cũng nguyện đi theo hỗ trợ Giang Trần sư huynh.
Vĩnh Hằng thánh tổ nhìn Tử Xa Mân, gật đầu đáp ứng:
- Tốt, có Tử Xa trưởng lão ngươi ở bên cạnh hắn, ta sẽ càng yên tâm hơn một chút. Nếu như vậy, các ngươi đi trước một bước, lão phu và các vị đạo hữu thương nghị đại kế, chuyện Vĩnh Hằng thánh địa, ta nhờ cả vào các ngươi.
Hắn cũng không có sĩ diện.
Trong lòng Vĩnh Hằng thánh tổ cũng rất rõ ràng, hắn tự mình trở về cũng chưa chắc hiệu quả hơn Giang Trần trở về. Đầu thần điểu Chu Tước của Giang Trần, thực lực so với hắn mà nói, tuyệt đối không kém cỏi, thậm chí còn hơn lúc trước.
Dưới loại tình huống này, hắn ở lại trong liên minh chủ trì đại cục, còn có thể đổi lấy nhân tâm, đổi lấy danh tiếng.
Tuy rằng trong lòng vẫn lo lắng như trước, nhưng mà thế cục như vậy, không có khả năng vẹn toàn đôi bên.
Giang Trần đã có chủ ý, hắn ôm quyền nói:
- Chư vị tiền bối, thánh tổ đại nhân nhà chúng ta vì chuyện liên minh, thánh địa nhà mình cũng không rảnh chiếu cố, một mảnh chân thành, mọi người hẳn cũng đã rõ như ban ngày. Hy vọng trong lúc quyết định, mọi người nên xuất phát từ đại cục, không nên có quá nhiều tư tâm. Ta là vãn bối, nhỏ tuổi, có một chút lời vốn không nên quá nhiều lời. Nhưng mà chuyện cứu viện này ta suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy phải nhanh chóng quyết định đối sách. Tốt nhất là chọn loại thánh địa không quá khiến cho người khác chú ý, thánh địa mà địch nhân không tưởng tượng được. Xuất kỳ bất ý, đi thu phục bọn chúng. Nếu như ngay từ đầu gióng trống khua chiêng đi tới gặm khúc xương cứng, trải qua một trận chiến ác liệt, tổn thương nhất định sẽ vô cùng thảm trọng.
Ý của Giang Trần rất rõ ràng, chính là gặm những khối xương mềm hơn kia trước, sau đó lại đi gặm những khúc xương cứng kia.
Dùng thân phận vãn bối của hắn tuy rằng làm ra rất nhiều cống hiến, nhưng mà cũng không nên nói quá nhiều. Sau khi biểu đạt quan điểm của mình, Giang Trần liền dẫn theo đám người Tử Xa Mân, nhảy lên Tinh Duyến phi chu, trực tiếp rời khỏi.
Ngay cả mấy thân vệ hắn lựa chọn từ thế lực nhị lưu tam lưu cũng không có mang theo. Những người này thân phận còn chưa nghiệm chứng, độ trung thành còn chưa được khảo nghiệm. Giang Trần cũng quyết tâm đem bọn họ tới phong ấn trong phi chu, tạm thời không cho phép bọn họ tự do hành động.
Nhìn thấy Giang Trần rời khỏi, trong lòng thập đại lão tổ vô cùng thổn thức.
Trong đám người trẻ tuổi có một thiên tài như vậy quả nhiên là tốt. Chẳng những thiên tài hơn người, còn có thể tự mình đảm đương một phía.
Một người trẻ tuổi như vậy, quả thực có thể coi như là một lão tổ thần đạo. Có ít thời điểm thậm chí còn dùng tốt hơn lão tổ Thần đạo.
- Vĩnh Hằng đạo hữu, ngươi có thể yên tâm. Giang Trần xuất mã, rất nhiều cơ quan trận pháp, khói độc, bẫy rập trong Bình Sa đảo này đều không làm gì được chúng ta. Còn có nan đề gì có thể làm khó được hắn chứ?
- Đúng vậy, lại nói, thực sự là hâm mộ Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi.
Vĩnh Hằng thánh tổ than nhẹ một tiếng:
- Chư vị đừng có nâng hắn lên quá cao là giết hắn, thế cục gian nan, chúng ta cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, để cho người trẻ tuổi không thể không cứng rắn chống đỡ. Chuyện này cũng không biết là đúng hay là sai. Hy vọng hắn có thể đối phó được a.
...
Giang Trần không quan tâm thập đại thánh địa sẽ đối phó với chuyện này thế nào. Những chuyện này không phải là chuyện hắn có thể quyết định. Hiện tại tâm tư của hắn hoàn toàn đặt vào Vĩnh Hằng thánh địa.
Trong lúc suy tính, Giang Trần phỏng đoán, những địch nhân này có lẽ đã sớm có dự mưu, khi phát động uy hiếp với Bình Sa đảo, bên thánh địa cũng nhất định sẽ đồng thời công kishc.
Dùng lực phòng ngự của thánh địa, bình thường công kích, thậm chí là công kích tương đối hung ác, hẳn có thể chống đỡ. Nhưng mà Giang Trần lo lắng, những tu sĩ thần đạo đi công kích Vĩnh Hằng thánh địa, thực lực quá mức siêu cường, thậm chí là Quang Độ đại nhân gì đó.
nếu như là Quang Độ đại nhân kia biết rõ Vĩnh Hằng thánh địa là minh chủ của thập đại thánh địa, như vậy rất có thể hắn sẽ lựa chọn công kích Vĩnh Hằng thánh địa.
Nếu là như vậy, Giang Trần cũng không dám xác định hiện tại căn cơ của Vĩnh Hằng thánh địa có thể phòng thủ được bao lâu.