Chương 3310: Lần nữa khai chiến
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1758 chữ
- 2020-05-09 04:06:15
Số từ: 1750
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhưng mà Già Diệp thần tôn lại biết, Giang Trần ở phương diện này tuyệt đối sẽ không đùa giỡn. Trong lòng hắn suy diễn một phen, truyền thức nói:
- Nếu như thực lực chúng ta có thể đạt tới cấp độ như ngươi nói. Ta có tám phần nắm chắc đem ba người này lưu lại. Có ít nhất chín thành nắm chắc tiêu diệt hai trong đó.
Tiêu diệt cả ba, loại chuyện này Già Diệp thần tôn dù sao cũng không dám đánh cược, trong lúc chiến đấu có rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên.
Chiến đấu dù sao cũng không phải dùng thực lực chồng chất lên, cũng tồn tại rất nhiều vấn đề xấu. Ví dụ như biểu hiện trong thời gian dài, ví dụ như đối phương bỗng nhiêu đào tẩu.
Những yếu tố này đều phải cân nhắc tới, tính toán tổng hợp, Già Diệp thần tôn cảm thấy tám phần nắm chắc là đáng tin cậy.
Dù sao Già Diệp thần tôn cũng không phải lần đầu tiên quen biết đối phương.
Trong lúc bọn họ thương nghị, bên đối phương kỳ thực cũng tụ tập một chỗ, thương nghị đối sách kế tiếp.
Tên tu sĩ đầu trọc kia nhìn thấy đồng bạn bị bắt đi một cách khó hiểu, trong lòng tức thì bồn chồn. Chỉ là nhìn ý tứ của hai đại hộ pháp, dường như cũng không có ý định cứ như vậy bỏ qua.
Trước mặt hai đại hộ pháp, tự nhiên hắn cũng không nên phát biểu ý kiến cá nhân. Theo như cách nghĩ của hắn, vẫn chạy là thượng sách.
Nói tới trong lòng tên tu sĩ đầu trọc này vẫn tương đối bội phục Già Diệp thần tôn. So với Quang Độ đại nhân kia, hắn vẫn cảm thấy nhân phẩm của Già Diệp thần tôn đáng để bội phục hơn.
Sở dĩ hắn đầu nhập vào Quang Độ đại nhân hoàn toàn là vì đối phương cưỡng bức. Chính là bởi vì bị bức hiếp, cho nên dục vọng chiến đấu của tên tu sĩ đầu trọc luôn không quá mạnh mẽ.
Đây cũng là chỗ khác biệt lớn nhất giữa hắn và tên tu sĩ mặt vàng vọt. Tên tu sĩ thần đạo mặt vàng vọt kia, hắn là một người vô cùng tích cực đối phó với Vĩnh Hằng thánh địa.
Mà tên tu sĩ đầu trọc này lại bị động theo đuôi.
- Tại đạo hữu, chút nữa khi chiến đấu nổ ra, ngươi làm bộ đối phó với Giang Trần tiểu tử kia, đề phòng Chân linh hắn. Hai chúng ta lại đối phó với An Già Diệp, chờ khi chúng ta cuốn lấy An Già Diệp, ngươi tới hỗ trợ. Ba người chúng ta vây kín, dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt An Già Diệp. Đến lúc đó Giang Trần này, còn có đầu Chân linh kia đều không đủ gây sợ hãi.
Tên hộ pháp mặc áo bào vàng hoàn toàn là người chủ chiến. Bây giờ trở về, hao binh tổn tướng, tới trước mặt Quang Độ đại nhân bọn hắn biết ăn nói, bàn giao thế nào đây?
Cho nên trận chiến này phải lật ngược thế cờ. Hai đại hộ pháp tự thân xuất mã, ngay cả một thánh địa cũng không bình định được. Về sau uy tín của bọn họ nhất định sẽ không còn bất kỳ một chút nào.
Vốn, Quang Độ đại nhân thu phục những tu sĩ này là vì có thủ đoạn uy bức, lợi dụ. Nếu như thủ đoạn bọn họ biểu hiện ra ngoài không đủ để chấn nhiếp những người khác, nhân tâm tất sẽ dao động.
- Tại đạo hữu, vì sao ngươi không nói lời nào?
Tên hộ pháp mặc áo bào màu bạc trừng mắt hỏi tên tu sĩ đầu trọc.
Tên tu sĩ đầu trọc kia ngập ngừng nói:
- Nhị vị hộ pháp đại nhân, ta không có ý kiến gì. Chỉ là vừa rồi đồng bọn ta vẫn lạc vô cùng quỷ dị. Tại mỗ hoài nghi, không phải bọn chúng có âm mưu thủ đoạn gì khác đó chứ?
- Quản hắn có âm mưu thủ đoạn khỉ gió gì. Ngươi cứ dựa theo bố trí của chúng ta mà làm việc. Chúng ta dứt khoát giải quyết, dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt An Già Diệp, khi đó mọi việc sẽ đại cát.
Tên hộ pháp mặc áo bào màu vàng hiển nhiên không muốn nói nhảm quá nhiều.
- Vạn nhất đầu Chân linh kia tới hỗ trợ thì sao?
Tên tu sĩ đầu trọc kia hỏi.
- Hừ, chúng ta nhiều thủ hạ như vậy, mạnh mẽ chống lại cũng có thể kéo dài một chút thời gian. Chẳng lẽ đám tu sĩ bán thần này đều là phế vật sao? Khi cần dùng tới bọn chúng, mười đấu một, chung quy cũng có thể chống lại được một chút.
Tên hộ pháp mặc áo bào màu bạc không vui nói.
Tên tu sĩ đầu trọc than nhẹ một tiếng, biết rõ hai vị hộ pháp đại nhân này vội vàng chiến đấu, hắn có nói gì cũng không có tác dụng, cũng không có ai nghe lời hắn.
Hắn lập tức gật đầu:
- Tại mỗ nhất định sẽ dùng toàn lực.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng tên tu sĩ đầu trọc này cũng có tính toán của mình. Một khi chuyện có vấn đề, không thể làm, hắn tuyệt đối sẽ không hồ đồ với hai gia hỏa này.
Mặc kệ thế nào, không cần phải vì dã tâm của Quang Độ kia mà đưa tính mạng mình lên. Trước đó đồng bạn vẫn lạc, hắn cũng nhìn vào trong mắt.
Loại giáo huấn này là khắc sâu nhất, hắn cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.
- Tốt, chuẩn bị một chút đi.
Tên hộ pháp mặc áo bào màu vàng gật đầu với tu sĩ đầu trọc, cũng trực tiếp hạ lệnh:
- Tại đạo hữu, nếu như chuyện này làm tốt, chúng ta nhất định sẽ nói tốt vài câu cho ngươi ở trước mặt Quang Độ đại nhân. Đến lúc đó Quang Độ nhất định sẽ nhớ kỹ công lao của ngươi, đề bạt ngươi. Chẳng lẽ ngươi không muốn chấp chưởng một thánh địa, có được một mảnh địa bàn của mình hay sao?
Hấp dẫn này quả thực rất lớn.
Nhưng mà trong lòng tên tu sĩ đầu trọc kia cũng chỉ hơi rung động một chút mà thôi. Trong lòng lập tức bóp nát mộng tưởng này.
Hắn biết rõ, đây là động viên trước khi chiến đấu. Loại hứa hẹn không có chứng cớ này, không thể tin tưởng toàn bộ. Nếu tin, quả thực chính là kẻ ngu.
Môn hộ thập đại thánh địa, mỗi một thánh địa đều rất quan trọng. Quang Độ nhất định sẽ an bài người thân tín nhất của mình, đâu tới phiên hắn cơ chứ?
Bất kể là tư lịch hay là thực lực, tu sĩ đầu trọc đều không cảm thấy mình có tư cách đảm nhiệm.
Trong lòng hắn hiện tại lại càng tăng thêm vài phần đề phòng với hai tên hộ pháp này. Vì bọn họ mà bán mạng mình đi, cho dù có thành công, loại ngân phiếu khống này cũng không tiêu được.
Thời điểm mấu chốt như vậy, hai người này nhất định sẽ không để ý tới tất cả mà để cho hắn làm bia đỡ đạn.
Trong lúc nhất thời trong lòng tên tu sĩ đầu trọc kia càng thêm kiên định, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Lúc này Già Diệp thần tôn cười nhạt một tiếng:
- Ba người các ngươi muốn chiến hay muốn hòa, cứ việc nói ra đi. Muốn lăn thì lập tức lăn đi, muốn chiến thì cứ phóng ngựa tới.
Tên hộ pháp mặc áo bào màu vàng cười lạnh nói:
- An Già Diệp, ngươi cũng đừng cố làm ra vẻ trước mặt bổn hộ pháp. Chúng ta có ba thần đạo, ngươi và một đầu Chân linh cũng chỉ tính là hai thần đạo. Chúng ta còn mang theo một đám người thực lực bán thần. Ngươi cảm thấy trận chiến này các ngươi có phần thắng gì hay sao?
Già Diệp thần tôn cười ha hả:
- Không thấy phần thắng? Ngươi muốn đánh thì cứ tới, cần gì phải đứng đó nói to nhỏ mà không dám tiến lên?
Tên hộ pháp mặc áo bào màu vàng giận tím mặt:
- An Già Diệp, ngươi vẫn luôn bất kính với Quang Độ đại nhân, hôm nay ngươi dám cùng hai huynh đệ chúng ta đấu một trận hay không?
Già Diệp thần tôn cười lạnh liên tục:
- Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi hay sao?
Già Diệp thần tôn không nói hai lời, Tam Xoa Kích hiện lên trong tay:
- Coi như là ba người các ngươi cùng tiến lên, An mỗ cũng có gì phải sợ chứ?
Tên hộ pháp mặc áo bào màu vàng và hộ pháp mặc áo bào màu bạc cũng không có nói nhảm, tâm hữu linh tê, hóa thành hai đạo quang mang, nhao nhao lao về phía Già Diệp thần tôn.
Tu vi cảnh giới của hai tên hộ pháp này so với Già Diệp thần tôn kém hơn một đường. Nếu như là đơn đả độc đấu, bất luận một người nào trong hai người bọn họ đều xa không phải là đối thủ của Già Diệp thần tôn.
Nhưng mà hai người này lại mạnh ở chỗ ăn ý, loại ăn ý này trong chiến đấu trợ giúp bọn họ rất lớn, có thể khiến cho sức chiến đấu của bọn họ tăng lên trên phạm vi lớn.
Ba đạo thân ảnh lập tức cuốn thành một đoàn trong hư không.
Chiến đấu mạnh mẽ tạo nên khí lưu trong hư không, nhật nguyệt không có ánh sáng, núi sông biến sắc. Hư không không ngừng bị xé rách, không ngừng nghiền nát, không ngừng bị phá ra.
Khí thế kia nghiễm nhiên giống như tận thế đã tới vậy.
Tên tu sĩ đầu trọc kia không có quên chức trách của mình, thân thể cường tráng sải bước bắn về phía Giang Trần.