Chương 3338: Chân tướng phơi bày
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1756 chữ
- 2020-05-09 04:06:24
Số từ: 1748
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
An Già Diệp nói lời này, đại bộ phận đều là thực.
Dưới sự cố ý của hắn, nghe qua càng thêm khủng bố.
Sắc mặt tên trung niên tóc xanh kia ngưng trọng, nhìn qua An Già Diệp:
- Đạo hữu, ta kỳ quái. chủ lực thập đại thánh địa không phải tụ tập ở một chỗ sao? Chủ lực thập đại thánh địa bị các ngươi dây dưa, dẫn dắt, Vĩnh Hằng thánh địa làm sao lại có thể phái ra một đám cường giả khác? Nhóm người này từ đâu xuất hiện?
An Già Diệp ra vẻ kinh ngạc nói:
- Nói như vậy Quang Độ đại nhân cũng không có nói những thứ này với các ngươi hay sao?
- Cái gì?
Tên trung niên tóc xanh và tên tu sĩ còn lại nhìn nhau, biểu lộ trên mặt đều có chút phức tạp, quả thực bọn họ còn chưa nghe được quá nhiều tiếng gió.
Quả thực trước đó Quang Độ lão nhân cũng đối đãi với thủ hạ khác nhau. Dụ Tiên và Phan Viễn, hai người ở Quang Minh thánh địa kia đều là người tử trung, đáng tin của Quang Độ lão nhân, cho nên chuyện phát sinh ở Vĩnh Hằng thánh địa, Quang Độ lão nhân nói kỹ càng, chi tiết hơn một ít.
Mà hai vị tu sĩ thần đạo ở Tịch Diệt thánh địa này, quan hệ không phải đặc biệt mật thiết với Quang Độ lão nhân. Ít nhất chưa tới trình độ tâm phúc. Cho nên Quang Độ lão nhân nói gần nói xa, vẫn có chỗ không nói. Chỉ là ra nghiêm lệnh để bọn họ cho dù có chết cũng phải cố thủ Tịch Diệt thánh địa này, đợi đại quân bọn họ tới đây tụ họp.
Chính là bởi vì có đối đãi khác nhau như vậy, An Già Diệp nói lời này, hiêu quả châm ngòi ly gián càng tốt.
- Xem ra các ngươi quả thực không biết rồi a.
An Già Diệp vuốt vuốt chóp mũi, nói:
- Quang Độ đại nhân và hai đại hộ pháp ở Vĩnh Hằng thánh địa đều nhận thiệt thòi lớn. Bên Vĩnh Hằng thánh địa có hai đầu Chân linh thần đạo, còn có đại cao thủ thần đạo là An Già Diệp, ngoài ra còn có thiên tài gọi là Giang Trần, cũng có thực lực không kém thần đạo.
Tên trung niên tóc xanh ngẩn ngơ, nói:
- Hai đầu Chân linh thần đạo? Còn có An Già Diệp, chuyện này...
Quả thực bọn họ đã có chút sợ hãi. An Già Diệp là cường giả thần đạo cấp bậc gì, bọn họ rất rõ ràng. Đó hoàn toàn là trình độ có thể lấy một địch hai.
Mà Chân linh thần đạo, cho dù là Chân linh thần đạo cấp thấp nhất cũng cường hãn hơn nhiều so với một tu sĩ thần đạo nhân tộc.
Hai đầu Chân linh thần đạo, nói bảo thủ cũng có thể so với ba tu sĩ thần đạo.
Như vậy tính ra, tính riêng sức chiến đấu của người ta đã có thể so với năm tu sĩ thần đạo. Nếu như Giang Trần kia còn có sức chiến đấu thần đạo.
Như vậy cộng lại một chỗ, chính là sức chiến đấu tương đương với sáu thần đạo a.
Đây quả thực là một cỗ lực lượng vô cùng dọa người, khó trách tu sĩ đi Vĩnh Hằng thánh địa lại vẫn lạc, khó trách hai đại hộ pháp lại vẫn lạc.
Khó trách ngay cả Quang Độ lão nhân cũng chịu thiệt.
Nếu như bọn họ cùng tới đó mà nói, nhất định không tới mức có hại chịu thiệt. Dù sao Quang Độ đại nhân và hai đại hộ pháp còn có thực lực ở đó.
Thế nhưng mà ai bảo bọn họ phân ba đợt đi tới đó cơ chứ? Không ăn thiệt thòi mới là lạ.
An Già Diệp nói xong, mang theo ý tứ châm ngòi ly gián nồng đậm, hỏi:
- Những thứ này chúng ta đều biết, chẳng lẽ nhị vị không biết được?
- Thực sự không biết a.
Nụ cười của tên trung niên tóc xanh có chút đắng chát. Cùng bán mạng cho Quang Độ lão nhân, xem ra bọn họ quả nhiên luôn bị đề phòng, quả nhiên vẫn bị đối đãi khác nhau.
Trong lúc nhất thời tên trung niên tóc xanh rất là phiền muộn, nhìn đồng lõa kia lúc này cũng xanh mặt, ánh mắt tràn ngập vẻ bất mãn đã nói rõ tâm tình của hắn hiện tại.
- Chuyện này không nên giấu diếm a. Vạn nhất đám người kia từ Vĩnh Hằng thánh địa giết tới, nhị vị các ngươi trước đó nếu như không nhận được tin tức, phòng bị trước... Hậu quả khó mà tưởng tượng được a.
An Già Diệp tiếp tục châm ngòi.
Tên trung tiên tóc xanh kia có chút cảnh giác nhìn qua An Già Diệp, trầm giọng nói:
- Đạo hữu, chúng ta ở chỗ này có trận pháp truyền thức mà cũng không nhận được những tin tức này. Các ngươi một dường quần nhau với chủ lực thập đại thánh địa, vì sao lại biết rõ nhiều như vậy?
An Già Diệp hừ lạnh một tiếng:
- Đó là bởi vì ta so với các ngươi còn thông minh hơn. Ta cũng không muốn đem tính mạng mình hoàn toàn yên lòng giao cho Quang Độ đại nhân. Cuối cùng chúng ta cũng không phải là tâm phúc của hắn, chỉ bất quá là thời thế bắt buộc, tụ tập cùng một chỗ a.
Lời này có lực sát thương vô cùng lớn, nhị vị tu sĩ thần đạo ở Tịch Diệ thánh địa cũng không phải là tâm phúc của Quang Độ lão nhân.
Biểu lộ trên mặt tên trung niên tóc xanh âm tình bất định, cuối cùng vẫn thản nhiên nói:
- Tốt, biết sớm biết muộn giống nhau, hiện tại biết cũng không có gì là muộn cả.
Nhưng mà tên đồng bạn kia mặt lại đen lên, nói:
- Lam huynh, ngươi cũng đừng có lừa mình đối người. Chúng ta cũng không phải là tâm phúc của Quang Độ đại nhân. Nói trắng ra chỉ là một con cờ của hắn. Khi quan trọng, đi liều mạng với thập đại thánh địa. Nếu như hắn ta thực sự thu phục được Vạn Uyên đảo, quyền chưởng quản thậ pđại thánh địa nhất định sẽ được Quang Độ đại nhân giao cho tâm phúc tới chấp chưởng, không tới phiên ta và ngươi.
Đây mới là điều bọn họ canh cánh trong lòng nhất.
Khổ cực một hồi, đến cuối cùng lại may áo cho kẻ khác, đó mới là phiền muộn. Dùng quan hệ của bọn họ và Quang Độ lão nhân, cơ nghiệp thập đại thánh địa này, tuyệt đối sẽ không giao cho bọn họ chưởng quản. Điểm này cơ hồ không có bất kỳ nghi vấn nào.
Chọn lựa tâm phúc chưởng quản còn khó khăn chứ đừng nói gì tới phiên bọn họ.
Tối đa tới lúc đó chọn một thế lực nhị lưu tam lưu cấp cho bọn họ, để bọn họ có địa phương sống yên ổn đã là không tệ rồi.
Thế nhưng mà ở Vạn Uyên đảo, trừ thập đại thánh địa ra. Những thế lực nhị lưu tam lưu khác chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không phải là một cấp độ khi so sánh với thập đại thánh địa.
Tên trung niên tóc xanh lạnh nhạt nói:
- Hiện tại cũng không quản được xa như vậy. Chẳng lẽ hiện tại chúng ta đào tẩu khỏi nơi này? Hoặc là phản bội Quang Độ đại nhân? Chuyện này không chút thực tế.
Tên đồng bạn kia hiện tại tuy rằng vô cùng gấp gáp, phẫn nộ, nhưng mà sau khi nghe lời này cũng giống như lạnh lẽo đi vài phần, thoáng cái không có lên tiếng nữa.
Hiển nhiên phản bội Quang Độ đại nhân, hắn cũng không dám. Ít nhất dưới tình thế tước mắt, bọn họ còn không dám.
Nhưng mà giờ phút này An Già Diệp và Vu Công đã đoạt trước một bước, đi tới đằng trước bọn họ, trong lúc mơ hồ đã ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tên trung niên tóc xanh là người nhạy cảm, hắn dừng chân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua An Già Diệp:
- Nhị vị đạo hữu, nhìn qua các ngươi dường như cũng không đơn giản tới hội họp với chúng ta a.
Đồng bạn hắn cũng dùng vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào An Già Diệp và Vu Công.
An Già Diệp cười ha hả:
- Vốn ta nói nhảm với các ngươi cả buổi như vậy, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thích thú sao? Nhị vị, Tịch diệt thánh địa này các ngươi không thể quay lại nữa.
Tên trung niên tóc xanh giận tím mặt, nói:
- Có ý gì? Hẳn là các hạ đã phản bội Quang Độ đại nhân? Khó trách ngữ khí lại luôn châm ngòi ly gián như vậy.
An Già Diệp cười ha hả:
- Phản bội? Lão tử chưa từng hiệu lực cho hắn, nói gì tới phản bội cơ chứ?
Lúc An Già Diệp nói lời này, đã khôi phục thanh âm vốn có. Tay áo phất qua mặt một cái, khôi phục tướng mạo vốn có.
- Ngươi...
Tên trung niên tóc xanh thoáng cái sửng sốt. Hắn sao lại không nhận ra người trước mắt này cơ chứ?
- An Già Diệp.
Đồng bạn của tên trung niên tóc xanh cũng nhận ra, nghẹn ngào kêu lên.
Sắc mặt An Già Diệp trầm xuống:
- Đúng vậy, là An mỗ. Vừa rồi những lời kia tuy rằng là từ miệng An mỗ nói ra, nhưng mà không có bất kỳ lời nào là bịa đặt. Quang Minh thánh địa và Húc Nhật thánh địa đã bị chúng ta càn quét qua. Dụ Tiên và Phan Viễn, hai gia hỏa này không sai biệt lắm đều không thấy mặt trời ngày mai. Nhị vị là người thông minh, tuy rằng khuất phục Quang Độ lão nhân, nhưng lại không làm ác nhiều, còn có cơ hội quay đầu.