Chương 2: Mất tích mà thôi


Cụ thể thì đơn vị này có một người bị mất tích.

Thế nhưng, hầu như tất cả mọi người trong đơn vị đều cho rằng người này tự ý nghỉ việc vì anh ta đã sớm không muốn làm nữa.

Nhưng lãnh đạo đơn vị vẫn báo cảnh sát theo đúng trình tự, có lẽ là mang tâm lý
chữa ngựa chết thành ngựa sống
, cũng có thể là muốn chối bỏ trách nhiệm.

Nhưng bây giờ là gần tết Âm lịch, mọi người ai cũng bận rộn, mấy đồng nghiệp đều đã đi xử lý những nhiệm vụ quan trọng để có thể yên tâm tận hưởng năm mới, cuối cùng trong văn phòng chỉ còn lại một pháp thực tập nho nhỏ là anh mà thôi.

Lực lượng cảnh sát ở thôn nhỏ vùng ngoại ô vốn dĩ không đủ.

Lúc Hứa Kinh Nam tới được khu nhà này thì đã là buổi chiều.

Đường đi cũng không phải là quá xa, những nơi này thực sự quá khó tìm.

Nhưng cho dù có xa đi chăng nữa thì vẫn phải đến, có người tới báo cảnh sát thì phải có cảnh sát ra làm việc, huống chi còn là đơn vị tới báo, đồn trưởng còn cố ý nói rõ về lai lịch của đơn vị này, lãnh đạo đơn vị cũng là người có cấp bậc hành chính, không được sơ suất.

Trên đường đi, anh luôn suy miên man về chuyện của mình, đáng lẽ sau khi tốt nghiệp, mình phải được điều đến cục thành phố hoặc ít nhất là cục địa phương, dù sao thì những nơi đó mới cần pháp y.

Nhưng mấy năm nay, không hiểu sao mà đơn vị nào cũng đông nghịt, người nào cũng muốn chen vào, mà kết quả học tập của mình ở trường lại không được tốt lắm nên không có đơn vị nào tiếp nhận, cuối cùng đành tùy duyên, cứ thế mà bị đẩy tới đồn biên phòng này làm một cảnh sát tập sự nho nhỏ chạy việc, đã làm được nửa năm mà đến giờ vẫn chưa được gặp một vụ án nào cần tới pháp y.

Anh nghĩ một pháp y nho nhỏ tới một thôn nhỏ thì có thể xử lý được chuyện gì chứ, không lẽ một con gà chết cũng cần được giải phẫu sao.

Đi cùng với anh là lão Vương.

Anh ta là một cảnh sát nghiệp dư, còn gọi là hiệp cảnh, không có chuyên môn cũng không có biên chế, phụ trách việc bưng trà rót nước ở văn phòng cũng đã được mười mấy năm.

Nghe Chu Văn Cảng nói năng lộn xộn từ đầu đến cuối, cuối cùng lão Vương không nhịn được mà nói:
Lãnh đạo, anh gọi chúng tôi tới đây là để giúp các anh tìm người sao?
Chu Văn Cảng lắc đầu, vội vàng tỏ vẻ mình không phải là lãnh đạo ở đây:
Anh cứ gọi em là Tiểu Chu.
Lão Vương lại không nhận ra, vẫn nói:
Người này có tay có chân, đâu thể nào trói anh ta lại được, biết đâu anh ta tự bỏ đi cũng không chừng.
Chu Văn Cảng gật đầu:
Cũng có thể là như vậy.
Lão Vương ngạc nhiên nói:
Vậy...?


Hứa Kinh Nam thản nhiên nói:
Trong lòng Tiểu Chu có hơi nghi ngờ, có lẽ sự việc này không đơn giản như vậy.
Tất nhiên là anh không thể không chuyên nghiệp như lão Vương được, nói tiếp:
Thời gian mất tích phải vượt qua 72 tiếng mới đủ điều kiện lập án.
Chu Văn Cảng chần chờ chốc lát, cuối cùng cũng mở miệng nói:
Đúng vậy, em cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ, cho nên mới xin chỉ thị của lãnh đạo báo cảnh sát.
Lão Vương cười nói:
Vậy cũng được, cậu theo chúng tôi tới đồn cảnh sát làm bản ghi chép, chúng tôi sẽ dựa theo trình tự để điều tra.
Chu Văn Cảng xoắn xuýt hồi lâu mới nói:
Nếu như nói Tiểu Tiểu tự xin nghỉ việc thì em thật sự không tin,...

Tiểu Tiêu mà em vừa nói chính là kỹ thuật viên Mạnh Tiêu.
Cậu ta bổ sung.

Hứa Kinh Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.


Không giấu gì anh, quan hệ giữa em và Tiểu Tiểu không tệ, anh ấy vẫn luôn muốn dựa vào năng lực của mình để được đề bạt, thăng chức, buổi tối trước khi mất tích một ngày, anh ấy còn nhắc về chuyện này với em, hơn nữa em còn đưa ra vài đề nghị có khả năng cho anh ấy nữa.

Nếu bình thường thì chắc chắn anh ấy sẽ không chọn ngay lúc này mà nghỉ việc.

Có lẽ các anh không biết, nhân sự trong đơn vị của bọn em đều do một mình giám đốc Liễu quyết định.

Giám đốc Liễu là người như thế nào, em hiểu rất rõ, đối với những người trẻ có năng lực thì cơ hội được đề bạt thăng chức là rất lớn.
Hứa Kinh Nam gật đầu ra hiệu cậu ta nói tiếp.

Chu Văn Cảng buồn bã nói:
Lúc Tiểu Tiểu biến mất, anh ấy không hề mang theo gì cả, có thể nói là không hề động tới bất kỳ thứ nào, ngay cả điện thoại di động cũng đang nằm ở chỗ em.
Hứa Kinh Nam nói:
Ý cậu là..
Chu Văn Cảng nói:
Hành lý, giấy tờ, tiền mặt...
Hứa Kinh Nam ngắt lời cậu ta:
Bao nhiêu tiền?
Chu Văn Cảng nói:
Một trăm nghìn...

Tất cả đều đang ở chỗ em.
Cậu ta lập tức giải thích:
Một trăm nghìn không phải là con số nhỏ, em chỉ tạm thời giữ giúp anh ấy thôi.
Mắt Hứa Kinh Nam sáng lên, anh suy nghĩ thêm:
Nếu tôi đoán không sai thì anh ta định đưa số tiền này cho giám đốc Liễu đúng không.
Chu Văn Cảng thở dài, không hề phủ nhận:
Đúng vậy, nhưng giám đốc Liễu lại không muốn.
Hứa Kinh Nam dò hỏi:
Chưa tới lúc đề bạt anh ta sao?
.

Chu Văn Cảng lắc đầu:
Giám đốc Liễu rất thanh liêm, ngài ấy sẽ không nhận đâu.
Hứa Kinh Nam thấy kỳ lạ, hỏi:
Vậy sao cậu lại không nhắc nhở anh ta?
Chu Văn Cảng thở dài:
Em đã nhắc rồi, nhưng anh ấy vẫn muốn thử vận may một lần.
Hứa Kinh Nam nói:
Rốt cuộc là vị trí nào mà cần tới một trăm nghìn?
Chu Văn Cảng hơi do dự, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
Cũng không phải là vị trí gì quan trọng, chẳng qua chỉ là chức quản lý một hạng mục mà thôi.
Hứa Kinh Nam tiếp tục đào bới sâu vào vấn đề, kiến thức chuyên nghiệp của anh nói cho anh biết rằng trong chuyện này còn rất nhiều bí ẩn, nếu không, chỉ là quản lý hạng mục không thuộc hành chính thì có sức hấp dẫn gì chứ:
Kinh phí của hạng mục đó rất nhiều sao?
Chu Văn Cảng vẫn lắc đầu:
Kinh phí của đơn vị bọn em cho quản lý hạng mục không nhiều.
Hai người hơi nghi ngờ nhìn Chu Văn Cảng.


Tiểu Tiêu chỉ muốn tìm cơ hội chứng minh bản thân mà thôi.


Lúc sau, bọn họ lại trò chuyện một lúc, nhưng không hỏi được thêm manh mối nào có giá trị cả, thế là hai người đành dùng đồ nghề mang theo bên người làm một bản ghi chép đơn giản cho Chu Văn Cảng, xem như thụ lý vụ án này.

Ý của Hứa Kinh Nam là muốn tìm thêm vài người nữa để làm bản ghi chép, Tiểu Chu lại nói người biết chuyện này không nhiều, lãnh đạo lại chỉ muốn cậu ta đứng ra cung cấp chi tiết, lão Vương hiển nhiên cũng không có hứng thú truy xét đến cùng, đành tới đây thôi.

Hứa Kinh Nam đề nghị muốn vào trong khu nhà đi dạo để nắm bắt tình hình cụ thể hơn, nhưng Chu Văn Cảng lại tỏ ý phải xin phép lãnh đạo mới được.

Thế là hai người bọn họ chờ ở phòng khách khoảng nửa tiếng, cuối cùng, giám đốc Liễu cũng đồng ý lời đề nghị của bọn họ.

Bình thường vào lúc này thì không được phép đi dạo, xem ra việc quản lý hàng ngày của đơn vị này khá nghiêm ngặt.

Khu nhà này thật ra cũng không rộng lắm.

Từ ngoài cửa đi vào không thể lập tức nhìn thấy toàn bộ đơn vị, đi một vòng mới phát hiện ra diện tích của toàn bộ khu nhà cũng chỉ có vài mẫu, diện tích còn không rộng bằng một khu khai thác nông sản nhỏ bình thường.

Trong sân mọc đầy cỏ dại không đồng đều, ngay cả người làm vườn cũng không thuê tới chăm sóc, nhưng cơ sở vật chất cũng xem như là đầy đủ, có sân bóng rổ, sân bóng đá, căn tin, phòng phục vụ, ngoài ra còn có sáu ký túc xá song song.

Nghe Chu Văn Sảng giới thiệu thì tòa nhà thứ nhất và tòa nhà thứ sáu là khu làm việc, được sửa chữa trang trí đơn giản lại mà thành.

Khu nhà phía Tây Bắc nằm sát biển nên phải dùng lưới sắt để ngăn cách, phòng trường hợp người và vật không cẩn thận rơi xuống biển; ba mặt còn lại thì được bao bọc bởi bức tường cao hơn bốn mét, tách biệt hẳn khỏi đường lớn và nhà dân bên ngoài, trên tường rào còn cắm mảnh thủy tinh vỡ nên việc người bên ngoài muốn leo vào hay người bên trong muốn leo ra là vô cùng khó khăn.

Lúc bọn họ chậm rãi đi về phía Đông Bắc thì có hai đầu bếp đang tới gần bờ biển để câu cá, hai người thấy bọn họ thì cười hì hì chào hỏi, còn chủ động cho mỗi người bọn họ một điếu thuốc.

Trong lúc hút thuốc, đầu bếp tò mò hỏi tại sao bọn họ lại đến đây, lão Vương vốn định thuận tiện hỏi bọn họ vài câu thì Hứa Kinh Nam đã lắc đầu ngăn anh ta lại.

Bọn họ vốn dĩ là mặc thường phục tới đây, vẫn chưa rõ tình huống hiện tại lắm, trước tiên phải tránh quấy nhiều người dân, không thể nói năng lung tung.

Vì thế lão Vương liền mất hứng.

Lúc Hứa Kinh Nam và lão Vương rời khỏi khu nhà thì chỉ mới 11 giờ trưa, khu nhà này thực sự quá nhỏ, chỉ cần nửa tiếng đã đi hết một vòng, vẫn không phát hiện ra điểm đặc biệt nào, không khác gì một khu nhà bình thường ở vùng ngoại ô.

Cũng không biết tại sao lại không cho người khác đi vào trong đó, chẳng lẽ chỉ cố ý nói như vậy thôi Lão Vương than thở:
Bị hố rồi, uổng công hôm nay tới đây một chuyến.
Hứa Kinh Nam không trả lời ngay, chỉ đứng ở cửa khu nhà mà nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi hưng phấn nói:
Lúc mới tới đây, em vẫn chưa phát hiện ra,...

Anh không thấy khu nhà này rất kỳ lạ sao?
Lão Vương không để ý lắc đầu một cái:
Anh chẳng thấy có gì đặc biệt cả.
Hứa Kinh Nam lại nói với vẻ ngẫm nghĩ:
Không đúng, em cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như vậy đâu.
Lão Vương mỉm cười nói:
Cậu cảnh sát tập sự này, em nghĩ em là Holmes à? Đừng ở đây làm ra vẻ bí ẩn nữa, cho dù có vụ án lớn đi chăng nữa thì cũng không đến lượt anh và em đâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.