Chương 293: Bại lộ thân phận
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1884 chữ
- 2022-02-06 08:04:58
Mai Viễn Chinh cười to nói:
Ha ha, thảo nào. Tôi thấy cậu không giống với người từng làm thợ mỏ, chẳng qua tổng quản lý Trâ8u nói với tôi, cậu và em trai làm việc đều rất gắng sức, thân thể cũng mạnh mẽ, trước kia không có kinh nghiệm không sao, c3ông việc khai thác dưới mặt đất không cần quá nhiều kiến thức. Cậu ta đề cử cậu thay thế Vương Ma Tử giữ chức tổ trưởng, cậ9u đã từng làm kinh doanh, về mặt quản lý hẳn là có kinh nghiệm, cậu muốn làm vị trí này không?
Việc này hơi nằm ng6oài dự kiến của Lý Nhất Đình, ông vốn cho rằng khu mỏ nổi lên nghi ngờ với người mới như mình, phải ngay mặt thăm dò, sự5 thật cũng đúng là như thế, chỉ có điều không nghĩ tới Mai Viễn Chinh lại là muốn đề bạt mình.
Việc này ấy à, nói cho cùng thì tôi vừa tới không lâu, đối với tình hình ở khu mỏ, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, chỉ sợ có chút khó khăn.
Không phải là Lý Nhất Đình không muốn nhận chuyện này, chỉ là ông sợ tích cực quá mức sẽ đưa tới sự nghi ngờ của người khác.
Việc này không quan trọng lắm, cậu có thể từ từ tìm hiểu những tình huống khác của khu mỏ, chỉ cần xuống hầm làm việc giống như trước kia là được, sau đó có trách nhiệm với cấp trên của mình, cũng chính là giao thiệp công việc với tổng quản lý Trâu Tề, nghe cậu ta sắp xếp là được.
Quả thực là Mai Viễn Chinh rất coi trọng người trẻ tuổi này.
Lý Nhất Đình dừng một chút:
Anh đã coi trọng tôi thế này thì tôi nhất định sẽ làm tốt, không phụ lòng vun trồng của anh đâu.
Mai Viễn Chinh thỏa mãn gật gật đầu:
Vậy thì tốt, cậu và Vạn Khôn em trai cậu có biểu hiện không tệ, chỉ cần làm tốt, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi hai anh em cậu đâu. Đúng rồi, nghe nói em dâu của cậu cũng làm việc trong khu mỏ, chẳng qua hình như chỗ chúng ta không có nữ thợ mỏ, việc này là như thế nào?
Ha ha, con bé Đào Muội này, không cần khẩn trương đến vậy đâu, chú chỉ đi loanh quanh thôi, đúng rồi, sức khỏe của cha cháu thế nào rồi?
Mai Viễn Chinh thoải mái nói chuyện, cười chân thành rồi ngồi xuống một băng ghế.
Cha cháu vẫn như cũ, bởi vì không làm phẫu thuật cho nên bình phục rất chậm, bây giờ chỉ có thể đi bộ chậm rãi trong nhà, từ từ điều dưỡng.
Đào Muội nói ra tình hình thật sự, cô vẫn hy vọng Mai Viễn Chinh có thể giúp nhà mình một chút.
Mai Viễn Chinh thở dài, bởi vì vụ che giấu nên bây giờ ông cũng hiểu rõ chuyện đã xảy ra với Đào Tam Thắng:
Ôi, Đào Tam Thắng là công nhân kỳ cựu ở chỗ chúng ta, theo lý thuyết, nếu công nhân bị thương thì khu mỏ nhất định phải chịu trách nhiệm, chú biết chắc chắn cháu cảm thấy phó quản lý Tiết thật không thông tình đạt lý. Nhưng tổng quản lý Trâu đã báo cáo với chú rồi, nói là ông ấy đánh nhau với người khác mới dẫn đến bị thương, việc này đích thật là không thể cho qua được, cho nên cháu và cha cháu cũng đừng trách chú. Nếu như chú công khai cho nhà cháu tiền thuốc men, vậy sau này lỡ có nhóm người nào xảy ra xô xát lại đẩy cho khu mỏ xử lý thì đâu được.
Đúng vậy, ông biết tôi à?
Thẩm Minh Nguyệt không chút nghĩ ngợi hỏi.
Bởi vì tôi vừa đề bạt anh trai cô là Lý Đại Đình lên chức tổ trưởng, cậu ta nói với tôi rằng cô và chồng cô đều làm ở đây.
Mai Viễn Chinh giải thích.
Thì ra là như vậy! Vâng, tôi chính là Thẩm Nguyệt, cảm ơn quản lý mỏ quan tâm.
Trong quá trình trao đổi với Mai Viễn Chinh, Lý Nhất Đình đã cảm thấy biểu hiện của mình rất không thích hợp, bởi vì nói chuyện thành thói quen nên ông biểu hiện quá tùy ý, trong lòng càng là muốn từ trên người Mai Viễn Chinh tìm ra manh mối, cho nên có hơi nhiều lời, trái lại việc này sẽ trở thành sơ hở.
Sau khi Lý Nhất Đình rời khỏi, nụ cười của Mai Viễn Chinh thu vào ngay lập tức, người trẻ tuổi này đúng như Trâu Tề nói, thân thể khoẻ mạnh, có văn hóa, có khí chất. Nhân vật như vậy thực sự không nên xuất hiện ở mỏ than của mình làm công nhân. Hơn nữa, cách ăn nói và động tác của Lý Nhất Đình đều không giống như biểu hiện của một người thợ mỏ bình thường. Nếu như giải thích là do trước kia có làm ăn, bây giờ mới tới làm thợ mỏ, nhưng sự trái ngược vẫn rất lớn, dù sao xuống hầm khai thác vốn là một công việc nguy hiểm và vô cùng vất vả.
Đủ loại dấu hiệu dẫn tới sự nghi ngờ của Mai Viễn Chinh, ông còn nghĩ tới em dâu đang nấu cơm trong căn tin mà Lý Nhất Đình nhắc tới, trong các biện pháp chỉnh đốn, vừa vặn có một mục là nhằm vào phòng ăn, thế là ông lập tức tự mình tới căn tin, muốn tận mắt nhìn thấy người em dâu kia.
Thấy Đào Muội không trả lời, Mai Viễn Chinh còn tưởng là cô ấy cảm thấy không trả nổi tiền này, thế là nói tiếp:
Cháu yên tâm, cháu không cần trả lại số tiền này đâu. Chờ sau khi cha cháu chữa khỏi vết thương, cứ bảo ông ấy tiếp tục tới đây làm, đến lúc đó trừ đi tiền lương coi như tượng trưng, rồi lấy danh nghĩa trừ tiền thưởng để từ từ trả lại khoản vay này, dù sao cũng không cần vội vã đâu.
Vậy thì tốt quá, Đào Muội, chị còn không mau cảm ơn quản lý mỏ đi à!
Thẩm Minh Nguyệt ở bên cạnh đã không nhịn được, sợ Đào Muội do dự làm Mai Viễn Chinh đổi ý, dứt khoát mở miệng nhắc nhở, Đào Muội cũng thuận theo mà chậm chạp gật đầu, tỏ ý đồng ý sắp xếp này.
Lúc này, Mai Viễn Chinh mới chú ý tới khuôn mặt mới bên cạnh:
Ồ? Cô chính là Thẩm Nguyệt mới tới nấu cơm hả?
Đào Muội ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nên nói tiếp như thế nào, lời nói của Mai Viễn Chinh đúng là có lý, coi như Vương Ma Tử có khiêu khích thế nào, cuối cùng vẫn là hai người bọn họ đánh nhau, chứ không phải là bị thương trong lúc làm việc, quả thực không có lý gì để khu mỏ gánh chịu số tiền này, cho nên cô ấy mới không tiếp tục làm ầm ĩ chuyện này lên.
Nhưng mà, chú vẫn giữ câu nói kia, Đào Tam Thắng đã làm việc ở đây rất nhiều năm rồi, không có công lao nhưng cũng có khổ lao, hơn nữa, hai bác trai của cháu cũng bị thương trong khu mỏ chúng ta, những điều này, chú đều nhớ cả.
Giọng điệu của Mai Viễn Chinh rất nhẹ nhàng, ông ta tiếp tục nói:
Thế này đi, Đào Muội, ngày mai cháu sẽ đi tìm phòng tài vụ lấy một khoản tiền, cứ coi như là vay, sau đó cầm tiền về chữa bệnh cho cha, chú sẽ nói trước với kế toán một câu, cháu cứ làm theo thông lệ là được.
Đào Muội cảm thấy rất bất ngờ, lần này không ai đi hỏi, sao quản lý mỏ lại chủ động đưa ra đề nghị muốn cho mình mượn tiền như thế?
Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt vừa mới từ bên ngoài về, nghe nói mỏ than phải trở lại làm việc, bọn họ vội vàng đến quét dọn căn tin vốn đã bị bỏ bê mấy ngày nay, cũng may ngày mai mới bắt đầu nấu cơm. Bọn họ không tham gia cuộc họp tuyên bố trở lại làm việc, lúc tới nơi, cuộc họp vừa mới kết thúc, cho nên bọn họ không nghe thấy bài diễn thuyết dõng dạc của Mai Viễn Chinh.
Đối với sự ghé thăm của Mai Viễn Chinh, Đào Muội khá bất ngờ, bởi vì đây là lần thứ ba cô ấy nhìn thấy người đứng đầu mỏ than ở trong căn tin, mà Thẩm Minh Nguyệt thì chưa gặp bao giờ.
Kỳ quái hơn chính là Mai Viễn Chinh tới một mình, bây giờ không phải là giờ cơm, hiển nhiên không phải ông ta tới để ăn cơm. Đào Muội vội vàng bỏ khăn lau trong tay xuống, kéo Thẩm Minh Nguyệt tiến ra đón:
Quản lý Mai, chào chú, chú đây là...
À, là thế này, em ấy không xuống hầm, tổng quản lý Trâu sắp xếp cho em dâu Thẩm Nguyệt của tôi phụ giúp nấu cơm ở căn tin.
Lý Nhất Đình giải thích.
Thì ra là thế, tôi hiểu rồi, thảo nào gần đây thấy con bé Đào Muội nhàn rỗi không ít, thì ra là có người phụ giúp.
Mai Viễn Chinh lẩm bẩm:
Vậy cứ như thế đi, ngày mai bắt đầu làm việc, cậu chính là tổ trưởng.
Vậy tôi cảm ơn quản lý mỏ, tôi đi ra ngoài trước.
Thẩm Minh Nguyệt vẫn luôn hết sức vui vẻ khi nói chuyện, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh làm Mai Viễn Chinh rất là thích thú, bầu không khí ở khu mỏ nặng nề đã lâu, đúng là nên có những làn gió mới như thế này, nếu không thì đúng là quá ngột ngạt.
Nhưng đồng thời, da dẻ Thẩm Minh Nguyệt trắng nõn, mặt mũi đoan trang, hoạt bát đáng yêu, cộng thêm gan lớn, lại biết cách ăn nói, những thứ này đều khiến trong lòng Mai Viễn Chinh càng nghi ngờ hơn, cô gái có khí chất và tướng mạo thế này mà lại bằng lòng tới địa phương xa lạ nấu cơm cho thợ mỏ, tiền lương còn thấp như vậy, thật sự là bất thường. Kết hợp với việc quan sát Lý Nhất Đình, trong lòng Mai Viễn Chinh đã có suy đoán không quá chắc chắn, chẳng qua là trước khi chưa có chứng cứ, ông ta không định chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.
Mai Viễn Chinh vẫn giữ nụ cười hiền lành, nói:
Lần này tôi đến chủ yếu là để truyền đạt tinh thần cuộc họp, tôi đã nói với thợ mỏ rằng sẽ cải thiện chất lượng thức ăn cho bọn họ, cho nên chuyện này vẫn phải làm phiền hai cô gái xinh đẹp rồi!
Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt liếc nhau một cái, bọn họ còn chưa biết chuyện này, nhưng cải thiện thức ăn tất nhiên là chuyện tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.