Chương 318: Họa vô đơn chí


Lúc này bọn họ mới để ý thấy người đang nằm trên mặt đất này rất kỳ lạ, bởi vì ông ta mặc rất ít quần áo.

Thời tiết đầu xuân ở phí8a Bắc luôn rất lạnh, ban đêm còn xuống tới 0 độ C, thế nhưng người này không mặc áo khoác, lại còn nằm dưới đất, rất dễ bị cảm lạnh. Ngườ3i này nằm bò ra đất, nhiều người vây lại thế mà vẫn không tỉnh, có lẽ là uống say quá nên mới nằm vật ra thế này.
Ông không kịp súc miệng đã buông điện thoại xuống, lấy đại một chiếc áo khoác, lau mặt rồi chạy ra khỏi nhà.
Cái chết của Cao Khả Hoa khiến Trần Thiên Vũ và Mai Viễn Chinh vô cùng kinh ngạc và vô cùng khó chấp nhận. Đối với Bắc Đình mà nói, Cao Khả Hoa là một trong những nghi phạm tham gia vụ án đầu cơ trục lợi than đá, bọn họ đang triển khai điều tra, kết quả ông ta lại chết ngay lúc này, quả thật rất kỳ lạ. Đối với Mai Viễn Chinh thì càng không cần phải nói, mười mấy năm trước, khi mình vẫn chưa là quản lý mỏ, ông ta đã cùng Cao Khả Hoa hăng hái làm việc ở mỏ than, bây giờ lão Cao lại chết thế này, thực sự là một đả kích vô cùng lớn với ông ta, cho nên sau khi vội vàng chạy tới hiện trường, ông ta đã khó nén nổi bi thương mà rơi nước mắt.
Nhóm thợ mỏ đan9g rất vội vã, vốn không muốn xen vào nhưng cậu thợ mỏ trẻ tuổi vẫn nhìn đầu người nọ chằm chằm, đột nhiên, cậu ta có một phát hiện đáng s6ợ.
Người nằm trên mặt đất có khuôn mặt rất quen thuộc, cậu ta ngồi xổm xuống, dùng sức kéo đầu ông ta quay về phía mình. Dù đã ch5uẩn bị tinh thần nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cậu thợ mỏ trẻ tuổi kia vẫn hoảng sợ, người kia thế mà lại là phó quản lý mỏ Cao Khả Hoa!
Trừ điểm đó ra, Hứa Kinh Nam không hề phát hiện được điểm đáng nghi nào trên người Cao Khả Hoa cả. Trên người ông ta chỉ có một vết cắn nhỏ như Vương Ma Tử và Tào Bảo mà thôi, nhưng lại có chút khác biệt, bởi vì nguyên nhân cái chết của Cao Khả Hoa không rõ ràng nên phải mang về tiến hành kiểm tra thêm một bước nữa.
Trần Thiên Vũ nhìn xung quanh, con hẻm này tương đối khuất, một đầu nối thẳng ra đường lớn, cũng chính là nơi mà các thợ mỏ đi qua. Một đầu khác thì nối với khu dân cư cũ trong nội thành, đường đi khá chật hẹp, cũng là nơi thi thể Cao Khả Hoa nằm. Nếu không phải nhóm thợ mỏ này trùng hợp đi qua thì rất có thể phải mất một đoạn thời gian nữa, tới tận giờ cao điểm mới có người đi qua và phát hiện ra ông ta.
Mười phút sau, quản lý mỏ Mai Viễn Chinh đang đánh răng rửa mặt thì di động đột nhiên reo lên.
Ông ta rất tò mò, mới sáng sớm mà ai lại gọi cho mình thế, có lẽ là có chuyện gấp nên ông ngậm luôn bàn chải đánh răng mà bắt máy.
Hứa Kinh Nam và cảnh sát cùng nhau điều tra ở hiện trường, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cách ăn mặc của Cao Khả Hoa. Quàn áo ông ta mặc thật sự quá ít, tất cả mọi người đều mặc quần áo giữ ấm như áo bông, áo bành tô, thế nhưng ông ta lại chỉ mặc áo ba lỗ, quần đùi. Trời rất lạnh mà Cao Khả Hoa ra ngoài lại ăn mặc ít như vậy vốn đã rất đáng ngờ.
Sau khi tiến hành kiểm tra bên ngoài cơ thể nạn nhân, Hứa Kinh Nam phát hiện trên người ông ta không hề có một vết thương nào rõ ràng, nhưng dưới cổ thì có một vết thương nhỏ như vết muỗi đốt, dựa theo ấn tượng với những lần khám nghiệm tử thi lúc trước, anh đưa ra phán đoán sơ bộ: vết thương này giống hệt vết cắn do bướm mặt quỷ gây ra.
Cảnh sát cản Mai Viễn Chinh lại, không cho ông ta nhìn thấy thảm trạng của Cao Khả Hoa, Hứa Kinh Nam thì lập tức chạy tới để tiến hành khám nghiệm hiện trường.
Đại đội trưởng Hứa Kiệt và Trần Thiên Vũ cũng đi vào hẻm, bọn họ thầm trao đổi một phen, ai cũng vô cùng quan tâm đến vụ án này. Hứa Kiệt đúng là miệng quạ đen, ông ta không ngờ số lượng người chết lại tăng lên tới hai con số, vừa mới nói ra không lâu thì lại xuất hiện thêm người chết rồi.
Sự kinh hãi này không nhỏ chút nào, những thợ mỏ khác nhìn thấy khuôn mặt Cao Khả Hoa cũng ngồi xổm xuống gọi ông ta. Nhưng mặc kệ bọn họ lay gọi thế nào đi nữa, Cao Khả Hoa vẫn nằm bất động, thợ mỏ trẻ tuổi duỗi tay dò thử xem ông ta còn thở không, rồi như bị điện giật mà lùi mạnh về sau!
Chỉ nghe cậu ta thì thào nói:
Ông, ông ấy tắt thở rồi!

Mai Viễn Chinh vẫn tiếp tục đánh răng nhưng tin tức từ cuộc điện thoại lại khiến động tác của ông ta chậm rãi ngừng lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn mình ở trong gương, nhưng trong lòng lại nghĩ tới người khác, người anh em đã theo mình vào sinh ra tử nhiều năm vậy mà giờ đây đã mất.
Sau khi Hứa Kiệt dẫn người tới thăm hỏi khu vực phụ cận một lúc thì báo lại Trần Thiên Vũ:
Trưởng phòng, tôi vừa đi hỏi thăm rồi, đêm qua lúc mười hai giờ vẫn còn người đi qua hẻm nhỏ này, lúc đó, nơi này không có ai, từ đó có thể suy đoán nạn nhân bị trực tiếp sát hại tại đây vào khoảng từ sau mười hai giờ đêm cho đến trước sáu giờ sáng hôm nay. Cho dù là giết người rồi di chuyển thi thể thì ít nhất vẫn phải nằm trong khoảng thời gian này. Nhưng lúc đó, cư dân xung quanh đều đang ngủ say, không có ai nói đã nghe thấy tiếng động gì kỳ lạ cả.


Trần Thiên Vũ gật đầu, ông đã thăm dò hoàn cảnh nơi này rồi, quả thật tương đối vắng vẻ, rất ít người qua lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.