Chương 321: Phẫn nộ


Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra, Tiết Khôi lững thững đi vào. Trâu Tề lập tức chào hỏi:
Phó quản lý Tiết, anh cũng đến đó à?


Tiết Khôi 8không nhìn Trâu Tề mà chỉ nhìn người đang đi đi lại lại là Mai Viễn Chinh, nghi hoặc mà trả lời:
Không nên hỏi tôi, chúng ta được quản lý Mai th3ông báo đến đây, tôi nào dám không tuân theo chứ?


Nghe những lời này, Mai Viễn Chinh dừng bước, dựa lưng vào máy kiểm tra, hai tay chống9 lên bàn, nắm thành quyền, nhưng ông ta vẫn không biểu hiện sự tức giận ra ngoài quá mức, nhắc nhở bản thân mình cần tỉnh cần táo hơn. Ông ta và 6Tiết Khôi bình thường rất ít khi trao đổi riêng tư, đến cả gọi điện thoại cũng rất ít, ông ta còn không nhớ cuộc gọi gần nhất là bao lâu, có lẽ đ5ã mấy tháng rồi, khi có những vấn đề gì quan trọng hoặc tiếp đãi trong công việc đều là thông qua Cao Khả Hoa thông báo, liên lạc, chỉ có điều là hiện tại người này đã không còn ở đây nữa.
Kết quả, Tiết Khôi chẳng qua chỉ là liếc nhìn ông ta một cái, lúc hai ánh mắt chạm nhau, gã nhìn sang nơi khác, tỏ vẻ điềm nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Mai Viễn Chinh vốn đang nghi ngờ Cao Khả Hoa có thể là do Tiết Khôi hại chết, phản ứng của Tiết Khôi hiện giờ càng làm ông ta tin chắc vào phán đoán của mình, nếu không phải lo sợ phía cảnh sát can dự thì ông ta rất muốn trực tiếp xông lên liều mạng với Tiết Khôi một phen.
Trâu Tề nhất thời không thể tiếp nhận được tin tức này, lẩm bẩm nói:
Trời ơi! Phó quản lý Cao, ngày hôm qua còn gặp mặt, thật là không thể tưởng tượng nổi, một người đang sống sờ sờ như thế, nói chết là chết ư? Tại sao phó quản lý Cao lại chết?

Mai Viễn Chinh lắc lắc đầu:
Tôi không được vào hiện trường xem, cảnh sát đã phong tỏa rồi, cho nên tôi cũng không rõ lắm, nhưng Khả Hoa vốn khỏe mạnh, không bệnh tật gì, tự dưng chết như vậy, nhất định là có điều mờ ám, tôi tin tưởng nhất định cảnh sát sẽ tìm ra chân tướng sự việc!
Ông ta cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng, âm lượng lớn hơn, dường như là để nói cho Tiết Khôi nghe.
Mai Viễn Chinh thở dốc một lúc rồi bình tĩnh lại, nói với hai người còn lại:
Hôm nay, tôi để hai người cùng đến đây là muốn nói hai chuyện. Thứ nhất, phó quản lý Cao Khả Hoa đã chết vào sáng sớm hôm nay.


Cái gì!
Trâu Tề buột miệng thốt lên, không thể tin được mà cắt lời Mai Viễn Chinh, mở to mắt đầy kinh ngạc:
Phó, phó quản lý Cao, ông ấy, ông ấy đã chết rồi?


Đúng thế, sáng sớm hôm nay, ông ấy được phát hiện tại một con hẻm trong thành phố, cách nhà không xa, bây giờ cảnh sát đang bắt đầu điều tra.
Mai Viễn Chinh hết sức cố gắng giữ bình tĩnh để nói ra, đồng thời mắt nhìn về phía Tiết Khôi, muốn xem gã sẽ phản ứng như thế nào sau khi nghe được tin tức kinh hoàng đó.
Mai Viễn Chinh hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
Phó quản lý Tiết, Mai Viễn Chinh tôi làm việc này đã nửa đời người, những điều này không cần người khác nhắc nhở. Đúng là tôi không có quyền hạn đóng cửa mỏ than, nhưng dưới tình huống mà an toàn không được đảm bảo thì tôi cần phải lo nghĩ thay cho sự an nguy của nhân viên. Anh tính lại xem, năm nay đã chết bao nhiêu người? Sáu người chết vì vụ nổ trên khu mỏ tạm chưa nói đến, nhưng sau đó đã liên tiếp chết đi bao nhiêu người chứ, họ đều là người trong mỏ cả, còn có người nhà của họ nữa, chúng ta phải làm thế nào để xứng đáng với những người công nhân đang bán mình làm việc cho mỏ đây?


Người ta đâu phải do ông giết, ông kích động cái gì cơ chứ?
Tiết Khôi cả giận nói.

Tôi dĩ nhiên là phải kích động rồi, tôi là quản lý, người dưới quyền chết, tôi phải có trách nhiệm. Bây giờ, tôi không thể để bi kịch tiếp diễn được nữa, cho nên chừng nào chân tướng chưa được làm rõ thì phải dừng tất cả các hoạt động sản xuất!
Mai Viễn Chinh tức giận, sự căm phẫn tăng lên rất nhiều so với lúc ban đầu, nhất là sau thái độ thờ ơ của Tiết Khôi, nghi ngờ của ông ta với Tiết Khôi càng tăng lên.
Tiết Khôi vẫn tỏ vẻ không hề gì, còn lắc lắc chân, những năm gần đây, gã đã quen với việc thích làm gì thì làm đấy ở mỏ than rồi, điều này đã làm gã có vẻ đã quên hết tất cả, ngay cả quản lý mà gã cũng không coi ra gì.
Mai Viễn Chinh tiếp tục nói về vấn đề tiếp theo:
Thứ hai, từ ngày hôm nay trở đi, đóng cửa toàn bộ mỏ than đá, cho đến khi chân tướng sự việc được điều tra, đều không thể khôi phục lại sản xuất!

Lời nói vừa xong, Trâu Tề còn chưa đáp lại, Tiết Khôi vốn nãy giờ vẫn một mực im lặng không lên tiếng đột nhiên quay lại, nhìn về phía Mai Viễn Chinh, nói một cách kỳ quặc:
Ông muốn đóng cửa mỏ than? Quản lý Mai, dù ông là quản lý đi chăng nữa, hình như cũng đâu có được quyền hạn này?


Được, tất cả tùy ông, nhưng chúng ta không làm chủ được chuyện này, ông vẫn phải xin ý kiến cấp trên đồng ý mới được.
Tiết Khôi vẫn không thay đổi ý kiến.


Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm phiền đến phó quản lý đâu, tôi sẽ đích thân liên lạc với lãnh đạo, tôi tin tưởng họ có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi.
Mai Viễn Chinh dứt khoát nói.

Tiết Khôi nhún vai một cái:
Được rồi! Quản lý Mai, hai chuyện của ông nói đã xong chưa? Nếu không có việc gì khác thì tôi bây giờ đi có việc trước.


Mai Viễn Chinh quay đầu đi, thở sâu một hơi, không muốn quan tâm đến gã nữa. Tiết Khôi vẫn rất dửng dưng, vỗ vai người đang hoảng hồn chưa tỉnh Trâu Vệ, sau đó ngay lập tức rời khỏi phòng giám sát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.