Chương 323: Chủ động giao phó


Mai Viễn Chinh cười gượng:
Tổng thanh tra Trần, ông chớ vội, tôi đến tìm các ông không phải muốn đưa bản thân mình vào ngục tù, 8nếu không, tôi đã đi thẳng ra đồn cảnh sát rồi. Tôi giao những bằng chứng này cho ông là muốn coi nó như một bằng chứng quý giá 3ở chỗ các ông, sau khi kết thúc mọi chuyện, các ông có thể xử lý tôi thế nào cũng được.



Ý của ông là gì?
Trần Thiên V9ũ cảm thấy nghi hoặc, lần này Mai Viễn Chinh đến đúng là không chỉ để tự thú, hơn nữa, qua việc trao đổi lần trước, ông cũng phầ6n nào đoán được mục đích ứng phó của ông ta, nhưng vẫn muốn tự Mai Viễn Chinh nói ra điều đó.
Lý Nhất Đình hài lòng về kết quả này, mặc dù không có thêm được đầu mối nào, nhưng đó là mục đích đặt câu hỏi của ông. Ông tiếp tục hỏi:
Quản lý Mai, nguyên nhân ông đến đây là muốn chủ động làm rõ vấn đề của mình, sau đó lập công chuộc tội?

Mai Viễn Chinh sững sờ một chút, kinh ngạc không thôi:
Trời ạ, tổng thanh tra Lý nói không sai, đúng thật là thế! Mục đích của tôi chính là như vậy, vốn là tôi định ở trong mỏ trợ giúp các ông điều tra. Nhưng hôm nay, ông Cao chết một cách không rõ ràng, tôi lo lắng một ngày nào đó, ngay cả bản thân mình cũng sẽ chết một cách oan uổng, như vậy thì mọi thứ sẽ trễ rồi. Cho nên tôi mới ra tự thú, hy vọng các ông sẽ cho tôi cơ hội này, không chỉ giúp tôi giảm bớt tội lỗi mà chủ yếu là giúp mỏ than đá khôi phục tình trạng như xưa, sớm ngày tìm ra hung thủ đã gây ra nhiều cái chết oan uổng, nếu không, tâm huyết dành cho khu mỏ coi như hoàn toàn xong đời rồi!

Mai Viễn Chinh khi nhìn thấy Lý Nhất Đình đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ thì khách khí nói:
Tổng thanh tra Lý, để anh làm ở dưới mỏ lâu như vậy, thật có lỗi quá.

Lý Nhất Đình lắc đầu cười, lần đầu tiên ông nằm vùng mà lại bị người khác dễ dàng phát hiện ra như vậy:
Quản lý Mai, ông chớ khách sáo, thật không thể ngờ rằng, tôi cùng với Vĩnh Khôn che giấu cẩn thận như vậy mà vẫn bị ông phát hiện ra sớm đến thế. Nếu ông tự mình tìm đến nơi đây thì tôi tin ông sẽ không có gì phải giấu giếm, tôi có vài thắc mắc, mong ông chỉ bảo.

Mai Viễn Chinh gật đầu một cái, tỏ ý cứ hỏi tự nhiên.

Trừ ông ra, còn có ai khác phát hiện ra thân phận của tôi và Vĩnh Khôn hay không?
Lý Nhất Đình trước tiên hỏi vấn đề này.

Tất nhiên là không, ít nhất tôi không hề đề cập với ai về vấn đề này cả, cũng chưa từng nghe ai nghi ngờ các ông. Nhưng tôi không thể đảm bảo việc Tiết Khôi và những người khác đã biết được, có thể là bọn họ không nói ra.
Mai Viễn Chinh thành thật nói.

Rất tốt, vậy còn nguyên nhân vụ nổ, việc khai man danh sách người chết, còn cả việc trộm than đá nữa, những chuyện đó, ông có biết hay không?
Lý Nhất Đình tiếp tục đặt câu hỏi.
Mai Viễn Chinh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một:
Danh sách là do một mình Tiết Khôi báo cáo lên, chưa từng hỏi qua tôi, tôi hoàn toàn không hay biết, sau đó tôi hỏi ông Cao chuyện này, ông ta cũng nói chỉ mới nhìn thấy trên bản tin truyền thông, nhưng ông ta có thể xác nhận chính Tiết Khôi làm giả báo cáo này; việc vận chuyển trái phép than đá thì đã xảy ra được vài năm rồi, tôi có biết Tiết Khôi và ông chủ Cát Phụ Khoan cùng làm, nhưng tôi không tìm được bằng chứng, cho nên không có cách nào tố cáo anh ta; còn nguyên nhân của vụ nổ mỏ than, tôi cảm thấy có liên quan đến con bướm quỷ, nhưng mà lại không thể điều tra ra được đầu mối nào cả, nếu như tôi biết nguyên nhân thì đã không để mỏ than phát sinh ra thêm vụ nổ, khiến mỏ than chịu nhiều tổn thất như vậy.

Lời của Mai Viễn Chinh cùng với kết quả điều tra của Bắc Đình cơ bản là giống nhau, hẳn không phải là nói dối, nếu không thì nhiều tình tiết như vậy, rất dễ dàng khiến ông ta có sơ hở. Nhìn qua thì đúng là Mai Viễn Chinh đã phải chịu nhiều uất ức, bất bình vì phải chịu tội thay Tiết Khôi, lại vì vi phạm pháp luật nên dù có nỗi khổ nhưng lại không thể nói ra, bị cản trở khắp nơi.
Mai Viễn Chinh xua xua tay, cười nói:
Không có, không có đâu, chẳng qua chỉ là tình cờ thôi, sau khi xem xét, kiểm tra thông tin về văn phòng thám tử Bắc Đình thì tôi mới rút ra được kết luận này. Còn lý do tại sao tôi giữ im lặng, đó là muốn tạo điều kiện để các ông thuận tiện điều tra, mỏ than đá này đã trở thành một lô cốt vững chắc, ngay cả một quản lý như tôi cũng rất khó nhúng tay vào, tôi chỉ còn cách trông cậy vào các ông để tìm ra chân tướng thôi. Dĩ nhiên, tôi cũng hiểu rất rõ, mỏ than đá xảy ra nhiều việc như vậy, những người đang làm ở mỏ than đều là kẻ bị tình nghi, tôi cũng không phải ngoại lệ. Nhưng là trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay, tôi không sợ các ông điều tra, tôi tin tưởng phòng thám tử các ông sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi, vì vậy tôi mới không lên tiếng, chờ đợi kết quả điều tra của Bắc Đình. Chỉ có điều, ài, thật sự là tôi không thể chờ đợi được nữa, cho nên hôm nay tôi mới quyết định cho mỏ than đá ngừng hoạt động, sau đó đến đây để tự thú.

Cửa phòng bị đẩy ra, nếu đã bị phát hiện chân tướng thì Lý Nhất Đình không cần phải giấu mình nữa, ông ở phòng bên cạnh nên đã nghe được hết tất cả lời nói của Mai Viễn Chinh. Đúng lúc, ông còn có rất nhiều thắc mắc, nên dứt khoát bước vào.

Tổng thanh tra, thật khôn5g giấu gì ông, tôi biết thám tử Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn đang nằm vùng trong mỏ của tôi, tôi nói có đúng không
Mai Viễn Chinh đem việc mình phát hiện ra trực tiếp nói với Trần Thiên Vũ.

Quản lý Mai quả nhiên là dày dặn kinh nghiệm! Một người tinh vi như Nhất Đình mà vẫn bị ông phát hiện ra.
Lưu Tử Thần không nhịn được chen vào một câu, thay đổi cách nhìn về Mai Viễn Chinh.

Việc này thì ông cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi và Vĩnh Khôn sẽ tiếp tục nằm vùng, hy vọng ông đừng để lộ ra.
Lý Nhất Đình nhắc nhở ông ta.


Tất nhiên rồi, tôi sẽ không nói cho ai cả. Chỉ có điều, các ông sẽ không xuống khu mỏ được nữa.
Mai Viễn Chinh hơi khó xử nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.