Chương 326: Giao dịch bươm bướm


Mỏ than đá lại ngừng sản xuất, Thẩm Minh Nguyệt và Đào Muội đương nhiên không cần phải đi nấu cơm cho các công nhân, hai người8 cũng không có chuyện gì để làm. Ngoài thỉnh thoảng ra ngoài đi loanh quanh với Trâu Thiệu Đường ra, bọn họ hầu như toàn ở lạ3i nhà họ Đào. Thẩm Minh Nguyệt nói với Đào Muội,
chồng
mình Vạn Vĩnh Khôn đã vào nội thành tìm việc khác để làm rồi, thế nê9n cô tạm thời không có nơi nào để đi, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây. Đào Muội rất hoan nghênh, hai người cùng ăn cùng ở, tình6 cảm vô cùng tốt, với lại, có Minh Nguyệt trong nhà còn có thể giúp Đào Muội làm một ít việc nhà nữa.

Bản thân Đào Ta5m Thắng mới trở về mỏ than đá chưa được mấy ngày, cái chết của Cao Khả Hoa lại làm mỏ phải ngừng sản xuất, khiến ông lại mất việc, ông cảm thấy vận xui năm nay hình như lại quay về rồi. Điều tệ hơn là con trai ông là Đào Cẩm Vinh cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, kể từ cuộc cãi vã lần trước, ông không liên lạc được với nó nữa, ông đoán Đào Cẩm Vinh cố tình tránh mặt mình, không muốn về lại cái nhà này, bản thân ông chỉ có thể phiền muộn, nhưng lại không có cách nào giải quyết.

May mà Đào Muội luôn ở nhà chăm sóc, ngoài ra còn kể chuyện trong mỏ cho Đào Nga. Con gái lớn Đào Nga nghe nói cha lại phiền muộn nên lập tức từ nội thành trở về thăm cha, còn có Tần Học Xuyên đi cùng nữa. Tần Học Xuyên và Đào Nga không hề kiêng kỵ, cùng nhau đi tới nhà họ Đào, còn mang tới không ít đồ ăn đồ uống, chuyện này khiến Đào Tam Thắng rất vui vẻ, ông hiểu rõ năng lực của Tần Học Xuyên, cũng biết công việc của Tần Học Xuyên cực kỳ tốt, nếu như con gái lớn của mình có thể trèo cao lên người đã từng là bạn học cũ này, khẳng định đó sẽ là may mắn của nhà họ Đào. Thế nên, Đào Tam Thắng nhiệt tình giữ Tần Học Xuyên ở lại nhà ăn cơm, bảo Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt làm thêm ít đồ ăn để chiêu đãi khách, Tần Học Xuyên cũng không hề khách sáo, vui vẻ đồng ý. Chỉ là lão Đào không biết vị Phó Cục trưởng tuổi trẻ tài cao này thật ra đã sớm kết hôn rồi.
Trùng hợp là bởi vì mặt trời ở sau lưng cô đã chiếu ngay vào vị trí cửa sổ phía trước của chiếc xe, giúp cô có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Thẩm Minh Nguyệt liếc một cái là xác định người ngồi trên ghế lái chính là Cát Phụ Khoan vô cùng mập mạp, mà bên cạnh ông ta còn có một người ngồi. Người nọ mặc trang phục vô cùng kỳ lạ, trên đầu còn đội mũ, mặt bị che một nửa. Thẩm Minh Nguyệt không chắc chắn lắm, nhưng cô đã từng thấy cách ăn mặc thế này rồi, đó là ông lão điên từng lao ra khỏi hang động bươm bướm ở thung lũng.
Thẩm Minh Nguyệt kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chiếc xe đã đi lướt qua bên cạnh cô, nhưng cô vẫn có thể xác định người kỳ lạ ngồi trên ghế lái phụ chính là ông lão điên, không thể nghi ngờ!
Thật sự tuyệt đối không ngờ, một ông lão kỳ quái ẩn cư vậy mà lại có quan hệ với một ông chủ kinh doanh than đá, còn ngồi trong cùng một chiếc xe. Thẩm Minh Nguyệt đương nhiên không tin là họ chỉ tình cờ gặp gỡ còn cho đi nhờ xe, về cơ bản là cô có thể kết luận ông lão điên và Cát Phụ Khoan có quen biết nhau.
Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, nhà họ Đào vốn vắng vẻ, hiếm khi náo nhiệt hẳn lên thế này. Tâm trạng của Đào Tam Thắng khá tốt, ông còn uống chút rượu, đây là lần đầu tiên ông uống rượu sau khi bị thương. Bữa cơm trưa này ăn rất lâu, Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy mình ở lại đây có thể sẽ quấy rầy người ta nói chuyện gia đình, bèn tìm một lý do ra ngoài. Thật ra, cô cũng chán không chịu nổi, ngày ngày ở lại nhà họ Đào thế này quả thật rất nhàm chán, nếu không vì nhiệm vụ, phải tiếp tục theo dõi Đào Tam Thắng và thăm dò tình hình nhiều hơn thì cô đã sớm xin trở về nhà khách rồi.
Thẩm Minh Nguyệt không có gì để làm, nhưng dẫu sao nơi này cũng hoang vu, chỉ có thể đi loanh quanh trong khu vực khai thác mỏ, cô vốn muốn đi xem sơn cốc mà ông lão điên đang ở, nhưng nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ lần trước, thôi vậy! Hơn nữa, nơi đó chỉ là một đàn bướm do một ông lão nuôi thôi, chứ chẳng có gì hay, Lưu Tử Thần và Khang Thoa đều đã đến đó rồi, nếu thật sự có đầu mối gì thì cũng đã phát hiện ra lâu rồi.
Cô đi chầm chậm trên đường, bởi vì mỏ than đá ngừng sản xuất nên xe cộ đến đây rõ ràng ít đi rất nhiều, tro bụi trên đường cũng ít đi. Từ một khoảng cách xa, Thẩm Minh Nguyệt có thể nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc trên đường lớn, nó đang chạy nhanh về phía mình từ chỗ mỏ than. Điều này thu hút sự chú ý của Thẩm Minh Nguyệt, bước chân cô gần như ngừng lại, cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, từ xa nhanh chóng đến gần, kiểu dáng xe và biển số xe đều thu hết vào tầm mắt, Thẩm Minh Nguyệt lập tức nhớ ra, đây là xe Audi của ông chủ mỏ than Cát Phụ Khoan!
Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy đây có thể là một phát hiện quan trọng, dù sao cũng không còn chuyện gì khác, cô dứt khoát đi đến trạm xe buýt, ngồi chuyến xe trở lại nội thành, định tự mình báo cáo chuyện này, sau đó nói với Lý Nhất Đình về tình hình của nhà họ Đào.
Khang Thoa và Lưu Tử Thần vừa điều tra xong tình hình của ông lão điên thì trở lại phòng tiếp khách, Khang Thoa báo cáo với Lý Nhất Đình:
Tôi và Tử Thần đã điều tra rõ, ông lão điên quả thật vẫn luôn ở trong thung lũng nuôi bướm và cũng chỉ dựa vào con bướm để kiếm sống. Nhưng kỳ lạ là ông ta không có dấu hiệu tiến hành giao dịch với người khác, qua thông tin của ông ta, tôi không thấy có những thứ như là thẻ ngân hàng hay sổ tiết kiệm nên không thể tra được tình trạng kinh tế và giao dịch làm ăn của ông ta, chỉ biết là có không ít người phía trên khu vực khai thác mỏ từng nhìn thấy ông ta dẫn túi đựng bướm ra ngoài, nhưng không ai biết đối tượng giao dịch của ông ta là ai, ông ta muốn đi đâu?

Lý Nhất Đình nhíu mày:
Ông lão điên này rất kỳ lạ, nếu không thì ông ta thật sự điên rồi, nếu không thì phong cách làm việc của người này thật sự cẩn thận đến trình độ cực cao, thế mới không để lại bất cứ dấu vết gì.

Lưu Tử Thần nói tiếp:
Nhất Đình, em từng tận mắt nhìn thấy ông ta rồi, người này ăn mặc rất kỳ lạ, nhưng đầu óc không hề ngu dốt, nếu không thì cũng sẽ không có thể nuôi nhiều người điên như vậy. Với lại, một mình ông ta ở trong sơn động, dù sao cũng phải ăn cơm uống nước chứ, những chuyện này đều cần tiền, cũng đều cần tự mình đi làm, thế nên, chắc chắn ông ta không phải là người điên đơn giản, nếu không thì khả năng sinh tồn sẽ gặp rất nhiều vấn đề.



Chị Tử Thần nói rất đúng!
Thẩm Minh Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, liền nói chen vào một câu.


Minh Nguyệt? Sao em lại về đây?
Lưu Tử Thần vui vẻ kéo cô vào, đã mấy ngày không gặp rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.