Chương 328: Lái xe gặp nguy hiểm
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1227 chữ
- 2022-02-06 08:06:01
Đào Nga ngồi ở vị trí phó lái vô cùng bất an, Tần Học Xuyên lái xe mà liên tục đánh võng, tốc độ khi tăng khi giảm, khi lại đột8 nhiên đánh tay lái sang hướng khác khiến cô vô cùng lo lắng, tưởng rằng lời nói của mình đã chọc giận anh ta nên mới khiến an3h ta trở nên mất trí.
Cô nhanh chóng cài dây an toàn, sau đó vội vàng giải thích với Tần Học Xuyên:
Học Xuyên, em xin9 lỗi, em không nên nói năng với anh như vậy, anh đừng để ý, cũng đừng tức giận, hay là anh dừng xe trước đã, chúng ta tâm sự m6ột lúc được không?
Tần Học Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đáp lời:
Không phải lỗi của em đâu, bây giờ 5chúng ta không thể dừng xe được, chúng ta đang bị theo dõi.
Theo dõi?
Đào Nga kinh hãi lắp bắp, muốn quay đầu lại nhìn nhưng bị Tần Học Xuyên cản lại.
Đừng quay đầu lại, làm vậy sẽ khiến đối phương biết chúng ta đã phát hiện ra bọn chúng!
Tần Học Xuyên giải thích:
Xem ra bọn chúng đã theo dõi chúng ta rất lâu rồi, không nên nóng lòng nhất thời, vùng này nằm ngoài thành phố, không được an toàn lắm, chúng ta cứ về trước đã rồi tính sau.
Được, em nghe anh hết, nhớ chú ý an toàn đấy!
Lúc này, Đào Nga chẳng có ý kiến gì, cảnh tượng nguy hiểm thế này dường như cũng chỉ có trong phim điện ảnh thôi.
Đầu tiên, Tần Học Xuyên khóa kĩ cửa xe, để nó không bị mở được từ bên ngoài, đảm bảo sự an toàn của bọn họ trong xe trước tiên rồi mới phóng nhanh, không hề quan tâm tới giới hạn tốc độ nữa, anh ta cần phải nhanh chóng quay về thành phố, sau đó tìm cách biết rõ thân phận đối phương. Anh ta biết những người này theo dõi mình không phải chỉ mới ngày một ngày hai, hẳn không phải là ăn cướp, hơn nữa trên xe mình không hề có thứ gì đáng giá, cho nên mục tiêu của đối phương hẳn phải là mình.
Tần Học Xuyên luôn có thái độ làm người ngay thẳng, rất nhiều người tới tìm anh ta vì công việc, nhưng nếu không phù hợp với quy định cơ bản thì anh ta sẽ không làm, cho dù có được biếu quà cáp cũng không chịu nên đã đắc tội rất nhiều người, nhất là ông chủ của mỏ than. Anh ta biết công việc của mình thoạt nhìn thì nở mày nở mặt, nhưng nếu không biết đối ứng thì sẽ rất khó làm, cũng sẽ rất nguy hiểm, chỉ là không nghĩ tới lại bị kẻ khác theo dõi nhanh như thế, trông có vẻ như đối phương sẽ không dễ gì bỏ qua cho anh ta.
Nhưng rốt cuộc là ai chứ?
Đúng là mình bị không ít người thù hằn, nhưng cũng không đến mức muốn lấy mạng mình thế này, trong cuộc sống thì càng không có. Ngày nào Tần Học Xuyên cũng cần cù chăm chỉ làm việc, cho dù là cuối tuần, anh ta cũng thường xuyên tăng ca hoặc họp bàn, còn hay tới thị sát hầm mỏ, ngay cả thời gian về nhà cũng rất ít chứ đừng nói tới chuyện làm quen với người khác.
Tần Học Xuyên dần dần nghĩ tới một khả năng khác, ngay lúc anh ta nghĩ tới khả năng đó thì chân lại trở nên căng thẳng mà đạp mạnh chân ga. Tiếng thét chói tai của Đào Nga và âm thanh ầm ầm của bộ li hợp kéo anh ta trở về thực tại, anh ta nhanh chóng buông lỏng chân ra, sau đó nhanh chóng giẫm mạnh phanh xe nên mới không bị tông trúng đuôi xe đang chạy phía trước.
Cảm giác lo lắng này khiến anh ta hơi run sợ, mặc dù đã ổn định được xe nhưng trong lòng vẫn không yên, bây giờ anh ta chỉ muốn liều mạng chạy về nhà, dường như chỉ có về đến nhà thì anh ta mới thoát khỏi sự theo dõi của đám người đó, cũng như mới có thể sống trở lại.
Chiếc xe Sedan phía sau vẫn bám theo với khoảng cách không xa không gần, cho dù Tần Học Xuyên có tăng tốc hay giảm tốc đi nữa thì nó vẫn như thế, anh ta biết không thể nào cắt đuôi nó được.
Rất nhanh sau đó, họ đã chạy vào thành phố, tình hình giao thông trên đường trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Xe đã nhiều rồi mà còn có thêm cả xe đạp, xe máy chạy loạn trên làn xe, vốn lái xe thôi cũng đã mệt mỏi rồi, huống chi còn bị chiếc sau nhìn chằm chằm. Cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi này khiến Tần Học Xuyên vô cùng khó chịu, cho nên dù đã vào tới thành phố nhưng anh ta vẫn không định giảm tốc độ lại mà muốn tận dụng tất cả mọi thứ để nhanh chóng thoát khỏi chiếc xe phía sau. Chỉ là dù bản thân anh ta cố gắng thế nào đi chăng nữa, chiếc xe phía sau vẫn ở đó, cứ như đã dính chặt vào phía sau xe mình vậy, khiến Tần Học Xuyên vừa tức vừa giận, một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết.
Thấy tình hình như vậy, Đào Nga căn bản không dám lên tiếng, cô chỉ nói một câu, ý là nếu bị theo dõi thì báo cảnh sát tìm kiếm trợ giúp là được. Nhưng đề nghị của cô trực tiếp bị Tần Học Xuyên bác bỏ, còn dặn dò cô không được nói cho bất cứ ai.
Dòng xe càng lúc càng đông đúc, có lẽ xe phía sau không muốn bị bỏ lại nên cố ý tới gần xe Tần Học Xuyên. Nhưng hành động này của nó bị Tần Học Xuyên cho rằng đối phương muốn ra tay, có lẽ sẽ gây bất lợi cho mình nên tiếp tục tăng tốc bỏ chạy. Nhưng cố tình lúc này, đèn giao thông ở ngã tư lại sắp chuyển sang đèn đỏ, khi nhìn qua kính chiếu hậu, xe phía sau chỉ cách mình hai chiếc, dựa vào khoảng cách này, đối phương có thể lách đến cạnh mình bất cứ lúc nào.
Tần Học Xuyên hạ quyết tâm, anh ta thấy đèn vàng sắp chuyển sang đỏ thì nhấc chân ra khỏi phanh rồi giẫm mạnh chân ga để vượt đèn đỏ. Nhưng chiếc xe Minibus phía trước thấy đèn vàng nên đã ngừng lại, bên trái cũng có hai chiếc xe đã ngừng lại từ lâu, Tần Học Xuyên không thèm quan tâm, đột ngột chuyển hướng sang bên phải. Vốn có một chiếc xe buýt muốn rẽ phải, thấy vậy thì sợ tới mức vội vàng phanh lại, suýt chút nữa đã tông vào xe Tần Học Xuyên, nhưng anh ta vẫn không thèm để ý mà tiếp tục nhấn ga, cho dù đèn đỏ đã sáng lên nhưng anh ta vẫn muốn vượt qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.