Chương 338: Thân phận bí ẩn


Tiểu Quả Viên được Trần Thiên Vũ phái đi ra ngoài một hồi lâu, cậu bé đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, thực ra chính là bám sát theo dõi 8ông già điên nuôi bướm. Bởi vì mỏ than đóng cửa, Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình không còn cách nào tiếp tục xuất hiện ở đó, mà Thẩm Minh3 Nguyệt phải thường xuyên ở bên cạnh Đào Muội, còn phải chăm sóc Đào Tam Thắng và Đào Nga, càng không đi được, Bắc Đình không có tai mắt ở 9đây, khẳng định là không được. Để không gây chú ý, Trần Thiên Vũ mới phái Tiểu Quả Viên vốn còn nhỏ tuổi đến khu mỏ, nơi này không ai quen 6biết cậu bé, bác Nghiêm và Vương Như Vân từng tiếp xúc với Tiểu Quả Viên lúc trước được thu xếp ở trong nhà khách, đều không trở về nhà, ch5o nên mặc dù người ở khu mỏ nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi một thiếu niên, vì vậy có thể thường xuyên lộ mặt.

Trải qua một quãng thời gian quan sát, Tiểu Quả Viên phát hiện, đúng là ông già điên không tiếp xúc với ai trong khu mỏ cả, từ trước đến giờ luôn đi lại một mình, hằng ngày một mình ăn ở trong khe núi. Cho nên, lúc ông già điên ở nhà, Tiểu Quả Viên chỉ có thể ở chỗ cao theo dõi, không thể tiến sát quá gần, ngay cả sơn động cũng không nhìn thấy. Nếu như tùy tiện đi xuống thì rất có thể sẽ bị phát hiện, giống như Thẩm Minh Nguyệt vậy, dễ dàng để lộ thân phận.
Nhưng cứ cách hai ngày là ông già điên sẽ đi ra ngoài một chuyến, ông ta đi ra ngoài vô cùng lặng lẽ, thời gian cơ bản đều là vào giữa trưa, lúc ăn cơm trưa. Vào thời gian này, bình thường mỗi nhà đều đang nấu cơm ăn, hơn nữa bên này lại không có hộ gia đình nào, cho nên rất khó bị phát hiện. Sau khi ông già điên ra khỏi khe núi, sẽ có một chiếc xe tới đón ông ta, lúc đi ra ngoài, trong tay ông ta luôn xách theo một cái giỏ được bịt kín, không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng ông già điên luôn dùng sức ôm chặt, cứ như đó là đồ quý giá vậy.
Thông qua vài lần điều tra nghe ngóng, Tiểu Quả Viên xác định, mỗi lần ông già điên ra ngoài đều sẽ mất hơn một giờ. Cho nên hôm nay thừa dịp khoảng thời gian này, vừa nhìn thấy ông già điên được xe đón đi, cậu bé lập tức leo xuống khe núi, chui vào sơn động, muốn tìm tòi hư thực thế nào.
Tiểu Quả Viên báo cáo những gì mình phát hiện được trong lần lục soát này cho Lý Nhất Đình biết, còn gửi luôn hình ảnh chụp được, nhất là tấm thẻ căn cước kia.
Lý Nhất Đình đã đạt được đột phá rất lớn trong vụ án, còn nhận được
món quà
này nữa, trên mặt bất giác lộ ra ý cười. Xem ra, mình không hề khoe khoang khoác lác với Mai Viễn Chinh, sự việc sẽ được giải quyết nhanh thôi.
Thẻ căn cước mà Tiểu Quả Viên gửi về dù cũ nát, bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra thông tin phía trên, tên là Cát Đại Tề, tuổi tác tính ra vừa tròn tám mươi, hoàn toàn nhất trí với thông tin thân phận của ông chủ nhà hàng cao cấp kia. Nói cách khác, lão già trông như người điên này lại là ông chủ của một nhà hàng lớn trong thành phố, rõ ràng việc này thật không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Tử Thần và Khang Thoa lại mang tin tức tốt đến, chuyện điều tra tình hình gia đình và quá khứ của Cát Phụ Khoan cũng đạt được tiến triển mang tính đột phá.
Mới vừa đi vào không bao lâu, ánh sáng trở nên ảm đạm không ít, thuận theo mà đến chính là một đàn bươm bướm, đúng là giống như những gì mà Thẩm Minh Nguyệt phát hiện được. Tiểu Quả Viên biết, bươm bướm nơi này không có độc, cũng không đe dọa ai, cho nên cậu bé không để ý đến mà là mải miết vọt tới.
Số lượng bươm bướm trên thực tế không nhiều như tưởng tượng, chỉ có điều là trong hoàn cảnh đóng kín này, chúng có vẻ đông đúc mà thôi. Chỉ chạy mấy bước là bầy bươm bướm đã bay qua, rồi lại bay trở về, cứ bay xung quanh người xa lạ là Tiểu Quả Viên.
Tiểu Quả Viên không rảnh chú ý đến chúng, cậu bé đã đi đến cuối sơn động, xem ra cái động này không lớn lắm, nhưng lại có mấy ngã rẽ. Cậu bé đi vào một ngã trong số đó, phát hiện bên trong có đặt một chiếc giường nhỏ và mấy chiếc đèn cầy, ngoài ra không còn gì khác, hẳn là chỗ ngủ của ông già điên, hoàn cảnh đúng là khá đơn sơ.
Sau đó, cậu bé còn đi vào mấy cái động khác, toàn là chứa vài bộ quần áo cũ, bình bình lọ lọ, còn có những thứ cần thiết để nuôi dưỡng bươm bướm. Thẳng đến cái hang động cuối cùng, Tiểu Quả Viên nhìn thấy chỗ này không có bất kỳ đồ vật gì lớn, nhưng có một túi xách màu đen. Dễ nhận thấy rằng chiếc túi rất cũ nát, lớp da phía ngoài đều đã bong tróc ra không ít, nhưng khóa kéo vẫn còn tốt, hình như vẫn còn mới. Tiểu Quả Viên thích thú, nhẹ nhàng kéo khóa, mở chiếc túi da.
Trong túi chứa rất nhiều đồ vật lung tung, có thuốc dự phòng, có kim khâu, còn có ảnh đen trắng. Ngoài ra, ở tận dưới đáy túi, một chiếc thẻ đen thui khiến Tiểu Quả Viên chú ý. Cậu bé cho tay vào trong, sờ lên thấy rất cứng, cậu bé lập tức lấy ra, khi soi đèn pin điện thoại, Tiểu Quả Viên phát hiện thứ này rất có thể là một chiếc thẻ chứng minh nhân dân!
Cậu bé lập tức mở ra đèn flash chụp hình, thời gian đã không còn nhiều, không thể bị ông già điên phát hiện được. Tiểu Quả Viên lập tức thu dọn một chút, cố gắng trả tất cả mọi thứ về chỗ cũ, sau đó nhanh chóng chạy ra sơn động, trở lại bên ngoài.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.