Chương 1: Con Không Muốn!!!
LOẢNG XOẢNG!!
-Súc sinh !!! Câm miệng của ngươi lại!? Trước những cặp mắt đầy vẻ châm chọc và khoái trí khi thấy " tang gia bối rối" của hơn trăm khách khứa tại yến sảnh , sự run rẩy của đám người hầu và tiếng khóc nức nở của mỹ phụ bên cạnh. Vũ Gia gia chủ điên r. Ông thật sự là muốn điên thật r. Ông không ngờ đứa con "thiên tài trăm năm có 1" nhu nhược thường ngày kính sợ ông như chúa tể, con rối đẹp đẽ mà ông đem ra khoe mẽ suốt 13 năm trời hôm nay lại dám tự dựt đứt dây và cắn lại ông trước mặt toàn thể gia tộc và hơn trăm nhân vật có máu mặt tại Long Thành này.
Phải biết Vũ gia tại Long thành chính là 1 trong
3 thế lực cầm đầu. Cường giả nhiều như mây , ngay chính gia chủ đương nhiệm Vũ Ân Đức tu vi cũng đã là Trúc cơ trung kỳ nhiều năm, cộng với công pháp của gia tộc thì còn có thể bạo phát chiến lực mà ngay cả trúc cơ hậu kỳ cũng có thể solo. Là nhân vật có số có má, thao túng đến 8 phần của hắc đạo Long Thành. Đến cả các đại đầu cũng phải ngại và kính sợ chứ đừng nói gì trong gia tộc. Tại Vũ gia từ cao tầng cho đến người ăn kẻ ở thì lời của ông chính là thiên lệnh, quyết định của ông chính là thiên ý. Những kẻ cãi lại kết cục chỉ có 1...
Thường này trong nhà ko có ai dám đứng trc mặt ông mà dám nhìn thẳng và phản đối quyết định của ông. Ngay cả đại công tử Vũ Huy , 1 trong Long Thành tam kiệt, đã 27 xuân xanh đồng thời cũng là ngưng khí viên mãn cao thủ cũng ko dám hé 1 câu khi ông đưa ra những quyết định mang tính trẩu. Ấy vậy mà bây h , nhị công tử Vũ Thiên Công, kẻ phải nói là nhu nhược và yếu hèn nhất Vũ gia lại dám 2 lần quát thẳng vào mặt cha mình( bất hiếu vkl). Và bây h trc lửa giận ngập trời của Vũ Ân Đức , ánh mắt hắn vẫn hằm hằm nhìn thẳng vào cặt mắt đỏ ngầu sát khí kia mà thét lên 3 chữ như lá bùa đoạt mạnh kia
- CON ... ĐOÀNG!!UỲNH! XOẲNG!! Khi câu đầu vừa thốt ra thì chiếc bàn làm từ trăm năm gỗ đa trước ánh mắt xót của thay cho gia chủ của bao vị khách ở đây cứ thế nổ tan tành , một cỗ uy áp trúc cơ trung kỳ theo đó cũng bạo phát , sát ý kinh thiên , hàn phong gào thét như tiếng dã quỷ than khóc oán hận mà thê lương khiến cho tất cả những thành phần có mặt tại đây phải sởn gai ốc và mau chóng vận chuyển tu vi hộ thể
- Hảo!!! Hay cho Vũ gia Âm Phong Cửu Khúc. Hắn thực sự muốn giết con mình ngay tại đây sao!? Một lão già bụng phệ đầu hói kinh hãi lẩm bẩm .
- Hừ! Âm Phong Cửu Khúc của lão tặc này đã luyện đến khúc thứ 7 Thiên quỷ oán thán. Nghe đồn để có thể phát ra thiên quỷ oán âm thì cần phải tự tay giết ngàn người hơn nữa phải dùng cách đặc biệt thu lại thanh âm cuối cùng trc lúc chết để luyện thành. Hah... Vậy rốt cục là ngươi muốn giết con hay là trấn nhiếp hơn tất cả mọi thế lực ở đây đây? Một gã thanh niên toàn thân 1 màu lam cười lạnh nói nhỏ.
TA NÓI NGƯƠI CÂM MỒM LẠI!!!! Toát ra từng đợt cuồng bạo hàn phong và kinh người quỷ tru. Vũ Ân Đức tựa ma thần quát thẳng vào ng đứa con thứ tuy đang đứng mà thất khiếu chảy máu của mình.
Sau tiếng quát đó Vũ Thiên Công dường như bị ném vào trong hố băng ngàn năm , toàn thân tê cóng , hắn cảm thấy như huyết nhục của mình như đông cứng lại rồi sau đó bị nứt vỡ ra , tiếng quỷ khóc vang lên khiến đầu hắn đau đớn kịch liệt như bị hàng ngàn cánh tay cào xé. Lặp đi lặp lại 1 giây mà trôi qua tựa 1 giờ. Hắn run rẩy ôm đầu , miệng khô khốc muốn kêu đau mà ko đc. Rồi hắn quỵ gối xuống quỳ hẳn xuống mặt đất. Lúc đó mọi ng nghĩ rằng hắn sẽ cầu xin cha mình tha thứ. Và như hưởng ứng những suy nghĩ đó hàn phong cũng phần nào nhẹ lại. Cảm nhận đc áp đau đớn giảm bớt môi hắn mấp máy , đầu động đậy như muốn ngửng lên . Hắn muốn dồn hết sức bình sinh của mình mà thốt lên, vì đây có lẽ là cơ hội cuối của hắn Và mọi người bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
KHÔNG!!!!!! Hắn dồn hết sức vụt đầu dậy mà hét. lời vừa thốt ra khiến não hải của tất cả mọi ng đều rung động. Ngay cả thanh niên xanh kia cũng phải căng mắt nhìn về phía tên thiếu niên ms 13 tuổi mà hầu như ko có tu vi kia.
- thằng này ngu à!!!?
- hắn chán sống sao !?
- điên r! Điên thật r!!!
- wtf sày!?
Và dường như trong mắt mọi ng thì vị Vũ gia " thiên tài trăm năm có 1" bất kể điên hay ngu thì kết cục chỉ có 1
CHẾT.
Hàn phong 1 lần nữa nổi lên . Vũ phu nhân lại tiếp tục gào khóc , bà đã bò đến bên chồng , muốn dập đầu xin cho con trai bà thì dường có 1 cỗ lực lượng nào đó cản bà lại khiến bà không thể tới gần chồng cũng như ko thể phát ra tiếng. Bà bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Bà muốn cắn lưỡi để xin cho con trai. Bất chợt Vũ gia đại công tử Vũ Huy xuất hiện sau lưng và đặt tay lên vai bà khiến bà ngất đi.
Ngay lúc đó sát khí trong mắt Vũ Ân Đức đậm lên hơn bao h hết. Tay hắn giơ lên nhanh như chớp các không vả 1 vả. Máu. Khắp thân thể Vũ Thiên Công toàn là máu. Một bên mặt của hắn đã trở lên biến dạng, nhiều thêm 1 vết bàn tay lõm thật sâu, bên mắt đó cũng chảy rất nhiều máu. Xung quanh vết thương còn có từng lớp băng mỏng bám quanh. Chỉ sợ con mắt đó của hắn , khó giữ.
Mọi chuyện diễn ra thật nhanh, thậm chí còn ko nghe đc tiếng xương gãy , chỉ thấy dưới đất còn vương rất nhiều máu và vài chiếc răng. Hắn gục xuống. Ngã đập mặt xuống đất. Hơi thở như có như ko. Con mắt còn lại của hắn lim dim , mơ hồ mà vô thần.
Ánh mắt Vũ Ân Đức lúc này lạnh còn hơn cả những đoàn hàn phong mà hắn toản ra. 2 tay hắn chắp sau lưng liếc tất cả quan khách và hạ nhân vs sự thâm thúy rồi cuối cùng liếc xuống "cậu quý tử" đang nằm thoi thóp cách hắn chỉ có mấy chục bước. Hắn từ từ tiến lại gần , dáng vẻ ung dung, đầu ngẩng cao, coi thường tất cả tựa như sinh mệnh chưởng khống giả. Đến nơi hắn khẽ thở dài , bất chợt có 2 thân ảnh áo tím đeo mặt lạ lệ quỷ toán ra hơi thở ngưng khí hậu kỳ như nhận đc lệnh xuất hiện xốc Vũ Thiên Công lên và đồng thời từ từ truyền chân khí vào người hắn. Và Vũ gia gia chủ như cũ vẫn chỉ liếc mắt nhìn.
Âm phong dừng lại, dã quỷ dường như cũng cạn lời. Vũ Ân Đức cũng cười mỉm khẽ nói . Ngươi đã biết tội? Ngươi đã biết kết cục của những kẻ chống đối ta? Lời của hắn hắn tuy là đang hướng về con trai nhưng ko hiểu sao lại như cố tình đủ to cho cả yến phòng nghe thấy.
- Nhưng! Chỉ cần ngươi biết lỗi và xin tha thứ thì ngươi vẫn sẽ là cốt nhục của ta , là người của Vũ gia. Rồi hắn mỉm cười và lần ầu tiên cúi người xuông ghé vào tai người con thứ của mình mà thì thầm :- chỉ cần ngươi nói 1 từ " dám".
Và hắn lại đứng lên tiếp tục giáng vẻ của sinh mệnh chưởng khống giả. Chỉ là vừa đứng lên thì từ ng hắn lại toát ra 1 cỗ khí thế còn kinh khủng hơn trc gấp bội.
- trúc ... cơ ... hậu ... kỳ!?
- chết tiệt! Hắn đã đột phá hậu kỳ!
- đây... đây rõ ràng là hồng môn yến. Dạy con cái gì chứ, rõ ràng là 1 vở kịch.
- whát dờ phắc phích!!!
Thanh niên toàn thăn xanh h phút này cũng nắm chặt tay lại nhìn chằm chằm vào Vũ Ân Đức vs sát khí và sự kiêng kị khó che dấu : - hay cho 1 lão tặc. Và hắn biến mất.
Trc uy áp đó dường như cố tình mà Vũ Thiên Công ko bị ảnh hưởng. Sau khi đc truyền chân khí hắn khó khăn ngẳng đầu lên và bắt gặt ánh mắt cười mà đáng sợ của cha mình. Chỉ có điều, ánh mắt của hắn, vô hồn. Hắn đã bị thương đến cực điểm cả về thề xác lẫn tinh thần. Trông hắn như 1 xác sống. Thật cô độc , thật đáng thương
Chỉ có điều , như v lại rất hợp ý Vũ Ân Đức. Hắm thầm nghĩ : nào con trai ngoan , nói đi , nói đi. Chỉ cần còn nói ra từ " dám" thì đại sự của ta coi như đã xong 8 thành. Hahahahaha!
Và trong mắt của mọi quan khách thì mọi việc coi như đã xong r. Đại cục cũng đã định. Chỉ còn đợi Vũ gia nhị công tử hạ màn thôi.
Trong khi đó ánh mắt của Vũ Thiên Công Vẫn cứ mờ mịt. Trong tiềm thức của hắn chỉ còn lặp đi lặp lại từ " dám" và ánh mắt của cha mình. Hắm mở miệng thật khó khắn, hơi thở yếu ớt. "D...." . Mặt Vũ Ân Đức vui sướng, quan khách đắng chát.
"... Á........". Hắn trống rỗng.
-" hì hì. Nhanh lên , cục mỡ tại sao ngươi lại chậm v ... Theo tích xưa thì những ngôi sao kia chính là ánh mắt của tổ tiên đang nhìn xuống chúng ta đó ahihi... Ta muốn truy tìm con đường của tổ tiên hì .... Nếu sau này ngươi hết mật ta sẽ gả cho ng hì hi hi...... hã...y.... sống .... tố......" bất chợt bao ký ức theo tiếng cười tựa chuông ngân ùa về. Hắn mỉm cười.
Mặc cho đau đớn dày vò, uy áp của cha đang đè nặng tâm trí. Hắn vẫn cười, những ngày tháng thật đẹp đó. Và có vẻ như hắn cơ thể hắn sắp ko chịu đc nữa r.
"............"
"..........."
".........."
Hắn thực ra đã chết từ lâu lắm r. Điều giúp hắn trèo chống cho đến tận bây h chính là những kỉ niệm đó. Là tiếng cười đó. Hơi thở hắn nhẹ nhàng và yếu đi hẳn. Có vẻ là đã đến giới hạn.
................
...............
" .... M...U....Ố.....N...."