Chương 215: Chạy trốn nhờ phòng xác



Anh cảnh sát à, đừng kích động!
Bỗng nhiên:
Bịch!
Một cô gái xuất hiện từ phía sau vung gậy đánh mạnh vào bả vai của Ngô Hâm, khiển súng 8trong tay cậu rơi xuống đất.

Hỏng rồi, Ngô Hầm muốn cúi người xuống nhặt súng lên nhưng không kịp nữa rồi.
Bóng lưng hai ngươi thong thả đi thẳng đến phòng chứa xác nằm ở tầng hầm.

Tam gia, chúng ta đến đây làm gì vậy?
Đông Túy tò mò hỏi.
Đông Quỳ đứng trư3ớc mặt đã rút súng từ trong ngực mình ra, họng súng ấn lên huyệt Thái Dương của Ngô Hâm.
Còn cô gái sau lưng kia cũng chính là Trâu 9Noãn.
Bác sĩ giãy giụa nhưng không thể nào kêu lên thành tiếng.
Y tá không biết chuyện gì nên cũng tiếp tục đi vào, tay phải của Đông Túy bóp lấy cổ y tá.
Đúng lúc đó, Ngô Hâm nhanh chóng giơ tay gạt khẩu súng lục của Đông Quỳ qua hướng khác,
Đoàng!
Phát súng bị bắn hụt.
Ngô Hâm nhấc chân lên đạp về phía bụng dưới của Đông Quỳ.
Đông Túy bỗng nhớ ra cô đã từng sử dụng cách thức này khi Âm Tam muốn thử thách cô.
Ở nơi này, cô đã cải trang cho Hạ Hàm.
Âm Tam tạo hiện trường giả như ông lão đang ngủ gục trên bàn, rồi hai người đi vào trong phòng xác.
Túi số hai và số ba đang để trống.
Trên đầu ngón tay của Đông Quỳ bỗng xuất hiện một lưỡi dao lam sắc bén, rạch về phía cổ của Ngô Hâm.
Lúc cậu lấy lại tinh thần, lúc này muốn né tránh cũng không kịp, nhưng Ngô Hâm cũng khẽ nghiêng đầu kiến con dao rạch qua mặt cậu một nhát.

Được, tao muốn xem thử rốt cuộc là mày giết được tạo hay là tao bắt được mày.
Mang trên mình sứ mệnh của người cảnh sát nhân dân, lúc này đây cậu tuyệt đối không được phép thua.

Ha ha, được lắm.
Đã lâu rồi Đông Quỳ không gặp được đối thủ như vậy, cậu ta vui sướng, muốn đánh một người cho thật đã tay.
Trâu Noãn đứng bên cạnh, cô biết, giờ đây cô không thể ngăn được ai.
Hai gã này thuộc cùng một kiểu người.

Đông Quỳ, bây giờ chúng ta phải đi ngay, chẳng may lát nữa cảnh sát đến thì không ai thoát được đâu.
Trâu Noãn kéo vai Đông Quỳ, tức giận nói.
Đông Quỳ còn muốn ra tay tiếp nhưng lại nghĩ nếu như bị cảnh sát tóm thật thì kết cục sẽ rất thảm, nhất thời cậu ta tỉnh táo lại.
Xung quanh nơi này khá là u ám, giọng nói của họ cũng có tiếng vang vọng lại.

Ở đây, tôi đã sắp đặt sẵn vị trí rồi.
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong hành lang khiến cho người ta nổi da gà.
Bởi vì Trâu Noãn chưa bị lộ tẩy nên phải thả cho hắn đi một lần.
Lúc này đây, Ngô Hâm cảm thấy rất mệt mỏi.
Vừa nói xong, Đông Quỳ lao thẳng lên trước, vung nắm đấm về phía Ngô Hâm, Ngô Hâm giơ cánh tay rắn chắc của mình gắng gượng đỡ lấy, thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, Ngô Hâm tung chân đá vào háng của
Đông Quỳ phản ứng cũng rất nhanh, cậu ta thu nắm đấm lại lùi về sau hai bước để tránh đòn, sau đó một cú đá xoay vô cùng hoàn mỹ đạp về phía mặt Ngô Hâm.
Cũng may có Trâu Noãn nhắc nhở, nếu không bây giờ cậu ta mà vẫn còn hiếu chiến, thì chắc chắn sẽ gây ra sai lầm.
Chỉ trong thời gian ngắn thì không thể đánh bại được đối phương.
Khẩu súng rơi xuống dưới ghế ở trong quán cà phê.
Đông Quy lùi về sau hai bước,
Không được! Tam gia đã ra lệnh phải giết hắn.
Đông Quỳ vẫn nhớ rõ mệnh lệnh của Tam gia, không hoàn thành được thì cậu ta không cam lòng cứ thế mà quay về gặp hẳn.
Ngô Hâm cũng biết, nhiệm vụ hôm nay không hoàn thành được rồi.
Giờ chỉ có thể bắt Đông Quỳ lại mà thôi.
Mặc dù Ngô Hâm không biết đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng sau khi nhìn thấy Trâu Noãn, phản ứng đầu tiên của cậu là Trâu Noãn5 không nỡ bỏ Đông Quỳ.
Lẽ nào cô ta phản bội họ? Hay là kế hoạch đã xảy ra vấn đề gì?
Đồng chí cảnh sát, lên đường thôi.
Đông Quỳ từ từ để tay lên cò súng, vào thời khắc mà Ngô Hâm thật sự cảm giác mình chết chắc rồi...
Vết máu đỏ sẫm chảy ra.
Trâu Noãn thấy tình hình không ổn thì kéo lấy bả vai Đông Quỳ.
Nhưng khẩu súng trong tay Đông Quỳ lại bị Trâu Noãn cản lại, cô đưa tay lên úp vào mu bàn tay lạnh như băng của Đông Quỳ.

Đông Quỳ, tội giết cảnh sát rất nặng, chúng ta mau đi đi!
Trâu Noãn lo lắng nói.

Tìm ai? Ở đây đều là người chết cả.
Ông lão đang nói giữa chừng, Âm Tam vung tay đánh vào sau gáy.
Ông ấy lập tức bất tỉnh.
Hai bên ngang tài ngang sức, chuẩn bị khai chiến.
Tuy rằng Ngô Hâm không thông minh như Hạ Hàm nhưng năng lực thực chiến của cậu cũng rất mạnh.
Cô nháy mắt với Ngô Hâm, nhưng cậu lại làm như không thấy.
Nhân viên trong quán thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, hơn nữa trong tay người ta lại có súng, đương nhiên họ không dám ho he gì, chỉ trốn trong góc phòng chờ mấy người này kết thúc cuộc chiến.
Trâu Noãn biết, vở kịch này vẫn chưa thể kết thúc.
Cho nên, trước khi có lệnh dừng hành động thì cô vẫn phải tiếp tục 6diễn.

Chúng ta đi.
Đông Quỳ thở hổn hển nặng nề, cậu ta xoay người rời đi cùng Trâu Noãn.
Ngô Hầm nhìn bóng lưng hai người, nếu ván cờ này vẫn còn chưa kết thúc thì bọn họ vẫn còn tác dụng.
Ngô Hâm vội vàng ngồi xổm xuống né đòn tấn công, cậu duỗi chân ra quét ngang qua Đông Quỳ.
Sức chiến đấu của hai người căn bản chẳng thể phân cao thấp.
Sắp đặt sẵn vị trí trong nhà xác?
Này? Hai người làm gì vậy?
Một nhân viên trông coi nhà xác hỏi thăm.

Không có gì, chúng tôi tới đây tìm một người ấy mà.
Âm Tam đi tới cạnh ông lão, nói bừa một lý do.
Hai bác sĩ và y tá tựa vào tường, trợn mắt lên nhìn họ.
Nhưng mà càng giãy giụa, ý thức của họ lại trở nên mơ hồ.
Giờ hắn lại muốn lợi dụng cách thức tương tự để giúp họ trốn chạy.
Âm Tam đã dự tính trước, ngay khi biết tin Allen tiết lộ bí mật.
Rồi dần dần hôn mê bất tỉnh.
Thế nên trong phòng bệnh của Đông Túy, hai người đổi áo quần với bác sĩ và y tá rồi đi ra.
Bỗng dưng Đông Túy hiểu rõ.
Đúng vậy, người đàn ông thông minh này sao có thể dễ dàng chịu tổn thất ở nơi này chứ? Lúc đầu, khi hắn thử thách Đông Túy, hắn đã xem cô như một người có chỉ số IQ vượt xa người thường.
Bên ngoài bệnh viện sẽ có người trông coi nghiêm ngặt từ trước, chờ hắn ra ngoài là tự chui đầu vào lưới.
Vì thể hắn đã sớm tính toán xong xuôi mọi thứ, bao gồm cả đường lùi.
Thế nhưng, bỗng nhiên Ngô Hâm lại nghĩ đến Hạ Hàm, nếu là cảnh sát Hạ, nhất định anh sẽ lấy đại cục làm trọng.
Chỉ trong một thoáng thất thần.
Lúc này ở bên trong bệnh viện:
Xin chào, chúng tôi tiến hành kiểm tra theo thường lệ.
Bác sĩ trong bệnh viện sẽ kiểm tra tình trạng vết thương của bệnh nhân.
Bác sĩ vừa vào phòng, Âm Tam đã cầm khăn tay bịt mũi miệng của người đó lại.
Hai kẻ thù đối diện với nhau, người nào cũng đang suy nghĩ cho cấp trên của mình.
Trâu Noãn thấy tình hình càng trở nên gay go.
Ném hai người đang hôn mê kia xuống dưới gầm giường.
Nhờ đeo khẩu trang và mặc đồng phục làm việc nên không ai nghi ngờ thân phận của hai người họ.
Sao cô có thể quên được chứ? Có lẽ lúc này Âm Tam cũng đang nghi ngờ cô!
Vào đi, yên tâm, mấy phút nữa sẽ có người đưa chúng ta rời đi.
Âm Tam thản nhiên nói.

Hai người tiến vào nhà xác lạnh lẽo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.