Chương 218: Lừa đảo, buôn người


Thế nhưng hắn ta không nói ra thì không có nghĩa là người khác sẽ không nói.

Lúc này vẻ mặt Tế Quỷ vô cùng hoài ngh8i, hắn vốn chỉ muốn làm kẻ lừa đảo, nhưng chẳng biết làm sao lại tới làm thuộc hạ dưới trướng Tam gia, việc Tam gia làm cũ3ng vô cùng thần bí, mà bây giờ lại xuất hiện thêm Nhị gia...

Mọi thứ luôn khiến cho hắn ta cảm thấy trong lòng bất9 an vô cùng.
Đông Túy trở về phòng của mình, ngồi ở trên giường, cười ngốc nghếch.
Giờ cô không chỉ là kẻ lừa đảo nữa rồi, cô còn là một người phụ nữ nghiện ngập, còn sắp thành thủ phạm lừa đảo buôn người.
Ngẫm lại, cô lại còn có chút chờ mong
Ha ha.
Đông Túy bật cười thành tiếng, chẳng phải như vậy mới ăn khớp với kế hoạch của cô sao? Thế nhưng tại sao cô lại cảm thấy khó chịu đến thế chứ...
Tần Nhị gia nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn khác với Ấm Tam, đôi mắt hắn đầy sắc bén, như một con hồ ly nhìn thấu lòng người.

Cũng tốt, hôm nay mọi người đều ở đây.
Tôi cũng không ngại giải đáp những thắc mắc của mọi người.
Tần Nhị gia giơ ly rượu lên, thản nhiên mỉm cười,
Ừ.
Tế Quỷ uống cạn ly rượu này, con người hắn một khi đã rượu vào thì sẽ trở nên to gan, lúc này hắn mở miệng hỏi:
Là thế này, Nhị gia, em muốn biết...
Rốt cuộc là Nhị gia làm cái gì? Sau này bọn em theo anh, cần làm việc gì thì trong lòng bọn em cũng phải hiểu rõ chứ đúng không?
Lúc hỏi câu này, Tế Quỷ cũng cảm thấy chột dạ.
Hắn sợ làm Tần Nhị gia mất hứng.
Hơn nữa, điều mà họ biết được còn nhiều hơn những người kia.

Các cậu chỉ cần lúc rảnh rỗi không có việc gì thì đi dạo quanh một vài thị trấn nhỏ, sau đó dẫn về một vài cô gái trẻ tuổi hoặc là trẻ em hay gì đó đều được.
Các cậu hiểu ý của tôi không?
Tần Nhị gia nói xong câu đó, ánh
Bây giờ trong lòng cô đang có rất nhiều nghi vấn.
Cô từng cho rằng Âm Tam đáng sợ, nhưng bây giờ phát hiện, căn bản hắn chẳng độc ác và máu lạnh bằng vị Tần Nhị gia này.
Âm Tam vẫn thản nhiên uống rượu vang nãy giờ giống như mọi chuyện đều không liên quan gì tới hắn.
mắt thản nhiên đảo qua những người xung quanh.
Mọi người xung quanh đều chìm trong im lặng.

Đương nhiên, bởi vì các cậu là người của Tam gia, cho nên, tôi sẽ không bắt ép các cậu.

Tam gia, giao dịch giữa anh và Nhị gia chính là đồng ý cùng anh ta lừa bán người sao?
Đông Túy ngồi ở trên chiếc ghế đối diện giường, lúc này đang ở trong phòng riêng của Âm Tam nên Đông Túy cũng không vòng vo mà nói thẳng.
Âm Tam đang chơi game, vẫn giữ thái độ thờ ơ không thèm để ý,
Ừm, em không cảm thấy rất thú vị sao? Loại hưởng thụ trực quan này, cái cảm giác hãm hại người khác...
Đông Túy nghe những lời này của Âm Tam, rất muốn nói hắn thật là biến thái.
Nhưng cô lại càng muốn thâm nhập vào thế giới quan của hắn, duy trì tiếng nói chung của hai người.
Cụ thể Nhị gia làm gì thì không tiện nói cho các cậu.
Nhưng, Nhị gia tôi có thể nói cho các cậu, tôi cần các cậu làm việc
Bởi vì dù sao nơi này cũng nhiều người phức tạp, Tân Nhị gia vẫn phải thận trọng, chỉ phổ biến những điều cơ bản.
Đông Túy nở nụ cười yếu ớt.
Thật thoải mái! Âm Tam cũng tự tiêm cho mình.
Lần nào cũng vậy, sau lúc này, đều sẽ có cảm giác lâng lâng, máu trong cơ thể như sôi trào.

Cũng đúng.
Bỏ qua phương diện đạo đức, Đông Túy cũng thực sự rất tò mò, rốt cuộc làm thế nào để lừa bán người? Làm sao xử lý đám người bị lừa tới đây chứ? Cô rất muốn tự mình vạch trần từng lớp từng lớp bí mật của mạng lưới lừa đảo này.
Trước mắt chính là một cơ hội.

Em đã quyết định xong chưa? Có phải cảm thấy rất đáng sợ, rất biến thái đúng không?
Âm Tam bỏ điện thoại xuống, ánh mắt đánh giá Đông Túy một lượt.
Lúc này Đông Túy hoàn toàn hiểu ra rồi, cô đã biết thứ mà Tần Nhị gia buôn bán là gì.
Là buôn người! Hắn ta đã nói thẳng ra như thế, thiếu nữ, trẻ em...
Hắn ta dùng những người này vào việc gì? Đông Tây không hề biết.
Đông Túy cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc trên mặt, cô khinh thường nói:
Ngay từ đầu em đã quyết định theo Tam gia rồi, đến bây giờ dĩ nhiên cũng sẽ không thay đổi.
Có điều, việc này thì có gì đáng sợ chứ? Ngoại trừ trẻ em ra, thì người lớn bị lừa hoàn toàn là do sự ích kỷ và ham muốn cá nhân của mình, hoặc là do không cảnh giác, không biết tự bảo vệ mình.
Những người ở mấy thị trấn nhỏ chưa từng nếm trải sự đời, có khi chúng ta bắt về là để cho họ cuộc sống tốt hơn ấy chứ.
.

Nhị gia, em kính anh một ly, chúc anh đậu như Đông hải, cánh tay Nam Sơn().
Vẫn như mọi khi, Tổ Qu6ỷ chẳng bao giờ nói được câu nào văn vẻ mà chính xác cả, nhưng nụ cười hiện trên gương mặt hắn lại đầy thành ý.
Tầ5n Nhị gia căn bản chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, nhưng lúc này trên mặt vẫn vui vẻ đáp lại.
Dù sao cũng coi như là anh em.
Cả đám người đều đang đợi câu trả lời của Tần Nhị gia, ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta.
Chỉ có Âm Tam và Đông Quỳ vẫn thản nhiên như thường.
Bởi vì bọn họ đã biết từ trước rồi.
Trong bữa tiệc này không ai có hứng thú ăn uống, đương nhiên, trừ Tần Nhị gia ra.
Thời gian ba ngày là thời hạn để bọn họ suy nghĩ.
Bọn họ được sắp xếp ở trong club của Tân Nhị gia.
Âm Tam rất thích một Đông Túy như vậy.
Cho nên hắn mới lựa chọn cô.
Lời nói cực đoan mà ích kỷ như vậy, chẳng khác gì một con rắn độc.
Tôi cho các cậu thời gian ba ngày để suy nghĩ, nếu không muốn làm, thì không nhất thiết phải ở lại.
Nhị gia tuyệt đối không gò ép.
Tần Nhị gia tiếp tục nói.
Coi như là cho bọn họ một sự lựa chọn.
Tất cả những gì tốt đẹp đều đáng chết.

Nể tình em ngoan ngoãn như vậy, đến đây đi.
Âm Tam nói với giọng điệu thoải mái, lấy heroin và kim tiêm từ trong túi ra.

Chỉ thích người có mắt nhìn như Tam gia anh thôi.
Đông Túy đắc ý khen ngợi Âm Tam.
Vừa đúng lúc, Đông Túy cũng cảm thấy hơi bứt rứt khó chịu, đang cần thứ đó để xoa dịu.
Càng ngày cô càng không thể rời khỏi Âm Tam, bởi vì không rời khỏi được heroin trong tay hắn.
Đông Túy tựa vào ghế, Âm Tam tự tay tiêm thuốc cho cô, nhìn thứ đó sau khi đã hòa tan với nước rồi đi vào trong máu.
Cảm giác hưng phấn, sung sướng, không gì có thể so sánh được.
Nhưng trước khi bản thân không còn khống chế được cảm xúc, Đông Túy thản nhiên nói:
Em đi nghỉ ngơi đây.
Bằng không, dưới tác dụng của thuốc phiện, cô thật sự rất sợ ở một mình cùng Âm Tam sẽ làm ra chuyện quá giới hạn.

Được, ngày mai gặp.
Âm Tam cũng có cảm giác giống vậy.
Trái tim cổ, cái cơ quan ở trong lồng ngực ấy, có cảm giác như bị bóp nghẹt.

Người có cùng cảm giác với cô lúc này còn có Trâu Noãn.

Thực ra Trâu Noãn vốn có thể rời khỏi nơi này, ngay thời khắc Đông Quỳ muốn vứt bỏ mình, cô có thể lập tức rời đi..

Thế nhưng...

Bởi vì nghĩ đến Đông Túy, nghĩ đến Đông Quỳ, cô lại không nỡ.

Cho nên, cuối cùng cô vẫn lựa chọn ở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.