Chương 248: Liếm giày đi


Hai người chia nhau vào từng phòng.

Âm Tam ngồi trong phòng số 5, Đông Túy ngồi trong phòng 6. Hai người mở máy tính lên, lười nhá8c ngồi trên ghế, phía sau chiếc ghế chính là một cái giường lớn.
Đối với tiếng quát lạnh đột ngột của Âm Tam, rõ ràng cô ả kia liền ngẩn người.
Việc họ phải làm mà, thái độ của anh ta là sao đây? Có ý gì chứ?
Âm Tam giơ ngón cái với màn thể hiện vừa rồi của Đông Túy:
Tốt, diễn còn đạt hơn tôi!

Đông Túy ngồi cạnh hắn, cười khẽ:
Đây không phải diễn, Tam gia à, từ nhỏ em đã thế rồi. Nhưng chỉ khác một điểm, em chính là đứa bị bắt nạt thôi.

Nói xong, cô ả vươn tay bấm nút nguồn trên thùng máy, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Âm Tam lại lạnh lùng lên tiếng:
Tôi cho cô ngồi à?


Anh nhìn em làm gì?
Đông Túy thấy Âm Tam cứ nhìn chằm chằm mình mãi nên liền nghi hoặc hỏi.

Không có gì! Tôi chỉ cảm thấy thấy em giống một câu đố.
Âm Tam thản nhiên đáp.
Cô ả vừa vào bước vào phòng, lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Âm Tam, cô ả tức khắc có hứng ngay. Đừng nói là buổi sáng, dù có lăn qua lộn lại cả một ngày thì cũng không thành vấn đề!
Nói xong, cô ả định ngồi lên người Âm Tam luôn.
Hắn chợt phát hiện ra bọn họ ở bên nhau lâu như vậy nhưng tới giờ, hình như hắn chưa thật sự hiểu rõ về cô gái này.
Hắn không hiểu về quá khứ của cô nên hiện tại cũng không biết nên tiếp lời thế nào.
Cô gái kia chợt đần mặt ra, cô ta từng gặp người vừa đến đã chơi game, từng gặp người lập tức
thô bạo ngay
với mình, cũng từng đụng trúng đủ loại đàn ông tới đây hưởng thụ sung sướng, nhưng lại chưa bao giờ gặp phải kiểu đàn ông bắt cô ta liếm giày ngay từ lúc cô ta mới vừa bước vào như thế này?
Cô gái kia chớp mắt, cảm thấy đối phương đến đây chỉ là để kiếm chuyện mà thôi:
Anh chướng mắt tôi à?

Trước kia cô thường xuyên bị bắt nạt ư?
Còn tàn nhẫn hơn thế này sao?
Tình hình bên này không ổn, còn bên phòng số 6 cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
Khi cô gái mặc đồng phục học sinh bước vào, Đông Túy đã gác chân lên mặt bàn, nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh miệt:
Giày tôi dơ rồi, liếm nó cho tôi!


Tôi nói mà cô còn chưa hiểu à? Tôi tốn 3000 tệ, kết quả lại nhận được loại mặt mũi đầy son phấn rẻ tiền như cô, có phải chỗ này của mấy người chỉ toàn loại như cô không? Đổi người! Gọi quản lý của các người tới đây!

Âm Tam lạnh lùng nói, đây là điển hình của việc kiếm chuyện gây sự.
Người khác đều muốn
tiếp xúc gần
với cô ả mà. Nhưng nghĩ tới câu
Khách hàng là thượng đế
, vì kiếm tiền nên cô ả nhịn.
Hơn nữa cứ là trai đẹp thì kiểu gì cũng có chút nóng nảy mà nhỉ?
Đông Túy không khỏi tặc lưỡi, than thầm mấy cô gái trẻ bây giờ hình như hơi yếu đuối quá thì phải? Mới nói hai câu như vậy mà đã bị dọa khóc?
Hai cô gái đều bị hạnh họe mà ấm ức đi ra khỏi phòng, giờ hai người vừa nhìn thấy nhau thì có cảm giác đồng cảm như người cùng lưu lạc nơi xa xứ, thế này không phải trùng hợp chứ?
Cả hai nhìn nhau rồi đi tìm quản lý.
Đông Túy đứng lên rồi vào phòng Âm Tam, điều kiện phòng của quán net này khá bình thường, hơn nữa các biện pháp cách âm phòng cũng làm không chặt chẽ nên lời nói của họ đều truyền tới tai người kia.
Cô gái kia không nhịn được mà nổi giận, Đông Túy cười lạnh, thái độ mất kiên nhẫn:
Bảo cô liếm giày là tôi coi trọng cô rồi đấy. Sao, kêu cô liếm một chiếc giày mà còn phải xem coi có đáng giá không à?

Rõ ràng người này đang cố ý hạnh họe mình, cô gái nghe câu nói của đối phương thì cảm thấy lòng tự tôn của mình bị sỉ nhục, giờ phút này cô ta ấm ức tới mức nước mắt lấp lóe chỗ khóe mắt.
Âm Tam là
vật cách điện
, đặc biệt là khi đối mặt với phụ nữ, hắn thật sự cảm thấy rất ghê tởm!
Vì thế hắn lập tức nói với giọng lạnh lùng:
Ai cho cô ngồi xuống?

Cô ả kia cắn răng, nhưng khi nghĩ tới việc gọi quản lý đến sẽ rất phiền phức, thế nên cô ả liền gượng gạo nói:
Vậy, anh có ý kiến gì thì có thể nói với em. Chúng ta có thể bàn bạc giải quyết mà.

Cô ả miễn cưỡng kéo ra nụ cười, nhưng Âm Tam lại không thèm nể mặt:
Cô là cái thá gì hả? Một đứa bán thân bán thịt mà thôi. Gọi ông chủ của các cô vào đây!

Nhưng dù sao đây cũng là những cô gái có giá tới 3000, gương mặt không tệ, dáng người cũng khá chuẩn, vì thế tính tình cũng kh6ông hiền lành gì.

Mới sáng sớm mà đã đến tìm ‘vui’ thế này chắc chắn chẳng phải kiểu người đàng hoàng gì rồi. Biến thái!
Bọn họ5 mới vừa hết việc lúc khuya, giờ lại phải đi ra.
Phòng đã được quét dọn, trông cũng khá sạch sẽ.
Không qu3á lâu sau, hai cô gái phục vụ đi tới, rõ ràng trên mặt còn mang theo chút uể oải. Nhưng vì kiếm tiền, khi có khách, họ sẽ phải đi tiếp đó9n.
Cô và các cô ấy không có thù oán gì, thế nên lúc này cô liền đi thẳng vào chuyện chính:
Thái độ phục vụ gì thế hả? Gọi quản lý của các người tới đây!

Nghe thấy câu này, cô gái mặc đồng phục khóc lóc xoay người chạy đi.
Không biết sao khi nghe những lời này của Âm Tam, người ta có giác lạnh lẽo như băng giá, thế nên cô gái đang định ngồi xuống lại chậm rãi đứng dậy lần nữa.

Vậy anh muốn em phục vụ thế nào đây?
Cô gái kia lập tức nở nụ cười lần nữa, nói với giọng nịnh nọt.
Đông Túy nói với vẻ chẳng hề gì, nhớ lại những nhục nhã từng chịu khi còn bé, nó đã biến từ vết sẹo thành câu chuyện đáng buồn cười trong lòng cô, giờ nhắc lại hình như cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng dáng vẻ chẳng hề để ý gì khi nói ra những lời này của Đông Túy lại khơi gợi sự chú ý của Âm Tam.
Âm Tam tỏ ra ghét bỏ:
3000 tệ mà chỉ có loại hàng như cô sao?

Một câu nói kia lập tức khiến cả khuôn mặt cô ả đỏ bừng, đối mặt với lời khinh miệt của Âm Tam, từ trước tới giờ cô ả chưa từng bị nhục nhã như vậy.
Một nữ tiếp viên có mái tóc đen dài thẳng, mặc chiếc váy vừa quá mông màu vàng đi lên lầu, nói với cô gái phía sau.
Cô gái sau lưng thì mặc đồng phục học sinh, nhìn cũng khá non.
Cho nên thế này là lẽ hiển nhiên đúng không?
Cô gái kia nở nụ cười lúng túng:
Anh thích chơi game trước à? Không biết anh thích cày game nào?

Nhưng chắc cũng nhờ cả vào bộ đồng phục đầy quyến rũ này.
Cô gái có mái tóc dài thẳng đi vào trong phòng của Âm Tam:
Chào anh!

Cô gái kia nhăn mày, không ngờ đối phương lại nói năng như thế?
Nhưng dù nói thế nào thì với 3000 tệ mà sao bắt người ta liếm giày được?
Anh đang làm khó người khác đấy à? Chỉ 3000 tệ mà muốn tôi liếm giày? Tiền đến tay tôi cũng chỉ được 1000. Anh đừng có mà quá đáng!


Anh đừng có mà bắt nạt người khác như vậy!

Nhìn vẻ mặt này của thiếu nữ, Đông Túy cũng cảm thấy liệu có phải cô hơi quá đáng rồi không? Có vài cô gái trẻ đi làm nghề này cũng là vì lý do cá nhân.
Cô gái kia yếu ớt nói, dáng vẻ nhỏ xinh, dáng vẻ xinh xắn khiến người ta không nỡ trách mắng.
Nhưng… Đông Túy cũng đâu phải đàn ông mà có sự thương xót đối với phụ nữ, cô chỉ lạnh lùng nói:
Không phải các cô có nhiệm vụ làm khách hàng hài lòng, vui vẻ sao? Hử? Chỉ chút chuyện nhỏ ấy mà cũng không chịu làm?


Ý của anh là?

Tuy cô ả bán thân thật đấy nhưng tuyệt đối sẽ không để bản thân bị sỉ nhục.

Hả?
Giờ đến lượt Đông Túy dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Cô không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Âm Tam.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.