Chương 255: Đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng


Mua chút bánh mỳ và lạp xưởng hun khói, Trần Văn xách một cái bịch nhựa màu trắng ra khỏi siêu thị, gã không hề phát hiện r8a điểm nào bất thường.

Hắn bước thẳng về phía xe của mình.
Xe dừng ở cửa thôn, Trần Văn xuống xe rồi hỏi người mặc áo đen sau lưng:
Là nơi này hả?

Đây là lần đầu tiên gã tới đây nên tất nhiên không biết gì nhiều. Người mặc áo đen gật đầu, tiến về chỗ nhà dì Quế ở đầu thôn.
Nhìn ba bóng người càng ngày càng xa.
Ánh mắt Trình Cẩm như đang nhìn ngắm quanh đó, sau đó gã ta cũng phát hiện ra có một chiếc xe gắn rèm che màu trắng đậu cách đó không xa.
Nghe thấy mấy lời này, phản ứng đầu tiên của Tần Nhị gia là… Trần Văn có vấn đề!
Người mặc đồ đen làm cho hắn ta đã lâu, trước kia đưa người lên núi vẫn không sao, vì thế, nếu như lần hành động này của bọn họ bị cảnh sát bám theo, chắc chắn Trần Văn là kẻ đáng nghi nhất.
Nhưng loay hoay tìm kiếm, hắn ta không tìm ra được gì bất thường.
Trình Cẩm bật nhạc rồi xuống xe, vòng ra sau, mở cốp phía sau rồi lấy khăn lau bên trong ra, bình phun và đống dụng cụ quét dọn, thuận tiện xem luôn bên trong có gì lạ không.
Nếu không, gã sẽ không ra mặt.

Đây là tiền, cậu đếm đi, xem có thiếu không.
Dì Quế lấy một phong bì ra, bên trong là tiền.

Được.

Nói xong, Tần Văn đánh ngất cô gái rồi ba người cùng nhau vào núi.
Trình Cẩm thản nhiên rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Sau lưng gã ta, người đàn ông đang hơi cúi người thong thả đến gần:
Nhị gia dặn là anh tìm cơ hội kiểm tra dưới gầm xe, cẩn thận có người ngầm theo dõi.


Được, tôi hiểu rồi, Nhị gia.

Tắt cuộc gọi, điện thoại trên núi không có tín hiệu nên người đàn ông cũng đứng lên, đi ra ngoài.
Trần Văn xách đồ ăn, lấy một cái lạp xưởng ra rồi ném cho hai người kia.

Ăn chút gì đi!

Trình Cẩm vẫn mang dáng vẻ ung dung thoải mái:
Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi và bà không thể tin nhau được sao? Đúng rồi, lần này để anh ta và bà đưa người lên núi đi, anh ta tên Trần Văn.
Nói xong, Trình Cẩm giới thiệu hai người với nhau:
Trần Văn, đây là dì Quế. Sau này tới đây thì cứ gặp bà ấy.

Hai người kia nhìn nhau rồi mỉm cười gật đầu:
Trần Văn à, đúng là cái tên đầy văn hóa, thôi đừng kì kèo thêm nữa, giờ chúng ta vào núi đi, nếu không trời tối rồi thì đường không dễ đi đâu.
Dì Quế nói.
Ngay lúc này, kẻ nhận được lệnh của Tần Nhị gia ẩn nấp để theo dõi ở đây hiển nhiên cũng phát hiện sự dị thường.
Người đàn ông đeo đồng hồ đắt tiền ở ẩn trên núi bên trong sân nhỏ kia đang cầm kính viễn vọng quan sát chiếc xe cách đó không xa.
Ngay lúc đóng cốp lại, Trình Cẩm phát hiện chỗ biển số xe hình như có vấn đề, hình như sau biển số xe có thứ gì đó.
Bởi vì không thể nhìn thấy rõ ràng, Trình Cẩm sờ sau biển số xe, dựa vào hình dáng và kích thước của vật đó, Trình Cẩm nhanh chóng xác định được là thiết bị theo dõi.
Âm thanh truyền tới bên tai Trình Cẩm, gã ta ngay lập tức hiểu ra.
Người đàn ông kia cũng không dừng chận mà tiếp tục ngâm nga bài hát tiến về trước.
Trần Văn sau khi ăn được hai miếng cũng khởi động lại xe rời đi.
Dù sao đường cũng khá xa, họ nhất định phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng lên đường.
Bây giờ Trần Văn giống như một người làm việc vặt.

Không có gì, bà khách sáo quá.
Trình Cẩm nhìn thấy đồng bọn trong sân thì tức khắc biết đối phương có việc cần tìm mình.
Vẫn là đường nhỏ lên núi trước đó, con đường này vòng vèo lượn quanh ngọn núi uy nghiêm rồi lên đến đỉnh khiến cánh tài xế không thể không cẩn thận.
Qua ba giờ bôn ba trên đường núi, cuối cùng xe của Trần Văn cũng đã đến thôn lần trước.
Tần Nhị gia cũng không ngu mà cho rằng chiếc xe theo lên núi kia là trùng hợp đi ngang qua.
Nếu như Trần Văn có vấn đề, đường trên núi quanh co không dễ đi, chắc hẳn hệ thống theo dõi ở trên người Trần Văn hoặc là ở trên chiếc xe.
Nghe thấy mấy chữ ‘có biến’, Tần Nhị gia mới tỉnh táo lại:
Tình hình thế nào?


Hôm nay đằng sau chiếc xe đưa người tới đây có thêm một chiếc xe khả nghi.

Trình Cẩm rít một hơi, cảm thấy có chuyện bất ổn.
Trần Văn lên và xuống núi tốn hết ba tiếng, Trình Cẩm hoàn toàn có thể tìm thời cơ ra tay.
Mà xe của tiểu đội 3 cũng đậu ở cách đó không xa, đã tán nhánh cây che lấp.
Đương nhiên là do bọn họ cố ý làm vậy.
Trình Cẩm và Trần Văn đang thương lượng với dì Quế:
Dì Quế, đây người bà muốn. Quy tắc cũ đi.
Trình Cẩm nói với dì Quế.

Được được được, không vấn đề gì. Vất vả cho hai cậu quá.

Tức khắc, gã ta có linh cảm không lành.
Khi người của Âm Tam và người của Tần Nhị gia làm việc với nhau, người bên Tần Nhị gia luôn là bên chiếm ưu thế.
Tên này cầm điện thoại bàn, bấm số Tần Nhị gia.
Cứ có điều bất thường là gã phải báo cáo cho Tần Nhị gia.
Trên xe có thiết bị theo dõi? Xem ra, Trần Văn thật sự có vấn đề.
Nhưng gã ta theo Tần Nhị gia lâu như vậy, cũng hiểu biết cách làm việc của Tần Nhị gia, bây giờ trước hết hắn phải xem xét tình hình, tất nhiên càng không thể đánh rắn động cỏ.
Cô gái cũng biết nếu mình lên tiếng cầu cứu thì cũng 5chỉ dọa quần chúng xung quanh sợ mà thôi, dù có thể gọi được cảnh sát tới thì sợ là cô cũng đã chết trong tay người áo đen bên cạnh trước rồi.
Để tự bảo vệ mình, vì câu
còn sống là còn hy vọng
kia, cô gái không dám làm gì dại dột, chỉ có thể trở về xe lần nữa.
Đầu tiên, hắn ta về xe, ngồi chỗ ghế lái, có vẻ như là đang bật nhạc nghe, nhưng trên thực tế là đang kiểm tra trong xe xem có chỗ nào bất thường hay không.
Hắn ta ngồi ghế sau xe nên có thể khẳng định ghế sau không có vấn đề.

A lô?
Tối qua Tần Nhị gia và Lệ Lệ
mây mưa
điên cuồng cả đêm đến gần sáng. Hiện tại hắn ta đang trong tình trạng buồn ngủ lơ mơ.

Nhị gia, có biến.

Xe cộ chen chúc xung quanh, xem ra người đi đườ3ng này không ít.
Tiếng gió thổi lao xao, người mặc áo đen và cô gái ra khỏi WC. Vì đề phòng cô gái có hành động kh9ông cần thiết, người mặc đồ đen đứng cạnh cô gái, trong tay còn cầm một con dao găm chĩa ngang hông cô, lạnh lùng bảo:
Nế6u mày dám làm gì dại dột thì tao sẽ cho may chầu trời ngay.

Xe chạy xa trạm dừng, xe của tiểu đội 3 cũng nhanh chóng theo đuôi.
Hệ thống định vị trên máy tính vẫn luôn hiện vị trí của đám Trần Văn, vì thế họ chỉ cần chậm rãi bám theo phía sau là được.
Mà nếu Trần Văn thật sự có vấn đề, sau khi trở về, chắc chắn là gã ta sẽ không để mình phát hiện ra.
Vì thế, Tần Nhị gia lạnh lùng nói:
Tạm thời đừng bứt dây động rừng, cứ để Trình Cẩm tìm xem trên xe có thứ gì đáng ngờ không đã.

Người theo dõi bên này hiển nhiên cũng đã hiểu ý của Tần Nhị gia, Trình Cẩm là tên của người mặc đồ đen kia.
Gã và người mặc áo đen cũng coi như là có quen biết.
Hơn nữa, tình hình hiện tại cũng không thích hợp.

Gã ta vẫn vờ như không có gì xảy ra, miệng lẩm nhẩm theo nhạc, tay quét dọn và lau chùi chiếc xe.

Khi Trần Văn xuống núi, hai người thản nhiên rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.