Chương 37: Lời thách đấu bất ngờ
-
Du Giới
- Vincent032
- 1806 chữ
- 2019-08-20 09:05:59
Bịch bịch bịch ...
Trong khi Khúc Lục Huỳnh Văn đang lên tiếng mắng Trầm Khung thì từ bên ngoài liên tục vọng lại tiếng chân người chạy hối hả. Nhờ vào thính lực tốt, Trầm Khung biết là có chuyện gì đó rồi.
Két
Cánh cửa bất ngờ mở ra vàm một người gác cửa chạy vào và hói hả nói
-Tiểu … tiểu thư! Gia chủ ngài ấy đến
Khúc Lục Huỳnh Văn vừa nghe đến hai chữ
Gia chủ
thì liền đứng thẳng người lên và nói
-Cái gì? Cha ta tới khi nào? Sao ta không hay biết gì hết?
Tên gác cửa nhân lúc Khúc Lục Huỳnh Văn nói mà lấy hơi được một chút thì đã bình tĩnh hơn và bảo
-Vừa nảy anh em tiểu nhân đứng gác cửa thì thấy Gia chủ đang phi ngựa đến nên liền chạy vào báo với tiểu thư cùng thiếu gia để hai người chuẩn …
-Khỏi chuẩn bị gì hết! Ta đến thăm con ta thôi mà
Nhưng khi tên gác cửa còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã vọng lại âm thanh hùng hồn của một người đàn ông. Chưa cần nhìn mặt, chỉ cần nghe thanh giọng của ông ta thôi thì Trầm Khung đã đoán được người này nếu không là tướng trên chiến trường thì cũng là một nhà hùng biện nhưng Trầm Khung thiên về phương án đầu hơn vì ngoài tiếng nói và tiếng bước chân thì Trầm Khung còn nghe thêm được cả tiếng kim loại va chạm nhau y như âm thanh phát ra khi di chuyển với giáp trụ trên người
Từ bên ngoài cửa, một người đàn ông trong độ bốn mươi tuổi với mái tóc đen cắt ngắn, khuôn mặt nghiêm nghị cùng với vết tích mà chỉ có người trực tiếp đối đầu với cái khắc nghiệt của chiến trường mới có thể có. Ông ta cao hơn 1 mét 8 và vì mặc một bộ trọng giáp trên người nên Trầm Khung không thấy rõ thân hình của ông ấy nhưng chỉ cần nhìn bộ giáp ấy thì Trầm Khung cũng biết là chỉ có người phi thường mạnh mới có thể mặt được.
-Cha!
Khúc Lục Huỳnh Văn thấy cha mình thì liền đổi từ cái bộ mặt
nữ thần
sang bộ mặt
bé gái ngoan hiền
và cháy đến rồi lao thẳng vào lòng chay mình
Người đàn ông thấy vậy cùng dan tay ra ôm lấy Khúc Lục Huỳnh Văn và nâng cô lên cao và nói
-Mới một năm không gặp mà con đã cao lên nhiều rồi nhĩ. Càng ngày càng xinh đẹp giống mẹ con quá đi mất ha ha ha
Tự tay bòng con gái cưng của mình sau một năm xa cách thì dù là tướng quân máu lạnh trên sa trường thì cũng không thể không hiện ra nét vui mừng lên mặt được.
Ông nâng Khúc Lục Huỳnh Văn mà nhẹ như nâng một cái gói ôm bằng vãi và vừa quay quay vài vòng vừa cười lớn
Nhưng trái lại với cái vui của cha mình, Khúc Lục Huỳnh Văn lúc đầu thì vui nhưng sau khi nhớ lại là có Trầm Khung cùng nhiều người ở đây thì liền cảm thấy xấu hỗ mà nói
-Cha à! Con đã mười ba tuổi rồi chứ đâu còn nhỏ đâu mà cha lại chơi trò này. Mọi người đang nhìn kia.
Người đàn ông nghe thế thì cũng cảm thấy có lý nhưng có lý thì có lý chứ gặp con thì ai mà chẳng vui. Mấy cái tiểu tiết đó ông cũng không quan trọng bằng việc được đùa cùng con gái yêu quý của mình. Ông nhìn một vòng và nói
-Có gì đâu, ở đây toàn là người của ta không chứ có …
Nhưng khi ông vừa nói được một chút thì liền cảm thấy dường như con gái mình xấu hỗ chính là vì cái tên đang quỳ trên sàn kia.
Ông nhanh chóng đặt Khúc Lục Huỳnh Văn xuống rồi dùng tay xoa xoa đầu cô và hỏi
-Đang có chuyện gì vậy?
Khúc Lục Huỳnh Văn dưới cái xoa đầu của cha mình thì xấu hỗ không thôi nhưng cũng không thể không trả lời
-Tên nô lệ kia dám lừa chị em con nên con phải xử tội hắn
Người đàn ông nghe thế liền ngửa người ra và dùng ánh mặt sắc bén quét đến Trầm Khung.
Bị cái ánh mắt của ông ta nhìn qua mà cả người Trầm Khung như muốn phát run cả lên. Trước đã nghe nói nhiều nhưng Trầm Khung không tin và hôm nay khi được tận mắt trải nghiệm thì Trầm Khung mới hiểu cái gì gọi là khí chất. Với một vị tướng chinh chiến sa trường như ông ta thì một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho kẻ bình thường phải run sợ.
-Chị! Sao chị cứ chấp mê bật ngộ vậy? Chị còn chưa hiểu nguyên nhân mà La A làm như vậy hay là chị không muốn hiểu?
Thế nhưng khi người đàn ông còn chưa nói gì thì từ bên ngoài vọng lại tiếng của Khúc Lục La Thiên và cậu ta nhanh chóng bước vào phòng.
-Ồ! Con trai! Con cũng đã cao lên rồi. Nào! Lại đây cho cha xem một vòng nào
Thấy con trai mình đến, ông tạm gác chuyện của Khúc Lục Huỳnh Văn và Trầm Khung qua một bên và đến xem con trai quý tử của mình một chút.
Đánh giá một vòng, ông không khỏi phải gật gù khen La Thiên ngày càng có khí chất của nam nhi và xoa xoa đầu cậu ta.
-Cha! Chị chính là cố chấp, La A dù là nô lệ nhưng con xem cậu ấy là bạn và nhờ có câu ấy mà con ở trong cái dinh thự này mới ít đi buồn chán. Ấy vậy mà từ khi chị đến thì lại cứ gây chuyện với La A.
Gặp cha mình, Khúc Lục La Thiên cũng không khỏi vui mừng mà chạy tới ôm ông ấy. Nhưng cứ nhớ đến cả tháng qua Khúc Lục Huỳnh Văn cứ làm cuộc sống thường ngày của cậu lộn xộn cả lên thì không khỏi ấm ức mà nói
-Này là sao đây? Chị em một nhà mà sao lại bất hòa như vậy?
Người đàn ông nhìn thấy hai đứa con yêu quý của mình lại thành ra thế này thì liền không vui mà béo má cả hai. Sau đó thì liền không quên ngía đến cái nguyên nhân của sự mâu thuẫn này
-Người là La A đúng không?
Trầm Khung từ đầu giờ quỳ trên đất và khi nghe ông ta gọi tên mình thì hắn liền ngửa đầu lên nhìn ông một cái và cùng lúc đó hắn cũng giáp mặt trực tiếp với cái nhìn sắc bén của người này khiến tim hắn như muốn căn đến rách ra vì hồi hộp. Hít một hơi, Trầm Khung lại cúi đầu và nói
-Vâng! Tiểu nhân là La A! Xin phép ra mắt Gia chủ
-Ồ! Là nô lệ mà có khí chất nhĩ. Không có nhiều kẻ giữ vững tâm lý dưới cái nhìn của ta đâu. Ngươi cho ta một cảm giác rất khác lạ đấy
Nghe những câu này của ông ta, tim Trầm Khung lại đập mạnh một nhịp vì hắn có cảm giác như mình sắp bị nhìn thấu vậy
-Có được lời khen của ngài là vinh dự đối với tiểu nhân
Trầm Khung nghiêm nghị nói
-Tốt! Trong cũng có chí khí đấy. Giờ ai có thể kể ta nghe toàn bộ vấn đề được không?
Người đàn ông tặng cho Trầm Khung một lời khen rồi sau đó nhanh chóng nhìn quanh để tìm một người ngoài cuộc vì hai đứa con của ông đều là người trong cuộc nên ông muốn một cái nhìn khách quan nhất và hành động này của ông càng được Trầm Khung đánh giá cao.
-Thưa gia chủ! Tì nữ xin được phép đứng ra kể lại sự việc ạ
Ngân Nguyệt sau một phen phân vân thì cũng nắm chặt tay mà lên tiếng
…
Sau khi Ngân Nguyệt thuật lại hết sự việc từ đầu đến cuối, người đàn ông nhìn một lượt hai đứa con của mình và sau đó đánh cho Trầm Khung một cái nhìn thật sâu
-Nhưng cha à! La A là một tên nô lệ thì sao có thể đứng ngang hàng với em con được chứ
Khúc Lục Huỳnh Văn như cảm thấy cha mình không có tỏ thái độ như mình muốn thì liền lên tiếng
-Đó là vấn đề của con à?
Người đàn ông nghe thế thì liền xoa đầu Khúc Lục Huỳnh Văn rồi nhìn cô mà hỏi
-Dạ … vâng ạ!
Dưới cái nhìn của cha mình, Khúc Lục Huỳnh Văn như cảm thấy có chút ngượng nghịu
-Được! La A! Ngươi có dám đấu với ta một trận không?
Người đàn ông sau khi nghe con gái mình nói thì liền thốt ra một câu khiến mọi người trong phòng ai cũng giật mình và kể cả Trầm Khung cũng thế.
Sao nào! Trầm Khung hắn mười tuổi cao một mét tư gần một mét rưỡi đấu với người đàn ông bốn mươi tuổi cao hơn một mét tám và là kẻ chinh chiến trên sa trường. Đùa?
-Ta thân chinh trên sa trường và dưới trướng cũng có không biết bao nhiêu kẻ có thân phận nô lệ nhưng chỉ cần họ có năng lực thì ta sẽ không ngần ngại đề bạt lên vị trí cao. Ngươi cũng thế. Giờ con gái ta khinh thường ngươi vì ngươi là nô lệ thì ngươi hãy cho nó thấy ngươi xuất thân thấp kém nhưng không phải là một kẻ thấp kém
Những lời nói hùng hồn và mang đầy khí chất nam nhi của ông như một liêu thuốc kích thích cực mạnh khiến Trầm Khung trước đó có đang cân nhắc về chuyện đấu với ông ta thì lúc này cũng quẳng hết những suy nghĩ đo đi.
Đấu với ông ta, Trầm Khung nghĩ lại thì bản thân hắn cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện kỳ lạ và nguy hiểm mà hắn vẫn còn đứng ở đây và có giây phút nào hắn sợ hãi những chuyện đó đâu thì lấy lý do gì mà hắn không đấu với ông ta kia chứ.
Thua! Trầm Khung biết chắc là sẽ thua nhưng thân là một nam nhi trong thời đại nào thì cũng không được làm một kẻ hèn mà đặc biệt là Trầm Khung. Trong thời đại của hắn và bản thân hắn cũng vậy, nam nhân hèn không phải là không có nhưng quan trọng là Trầm Khung chính là một trong những kẻ khinh thường kẻ hèn.
Hít một hời thật sâu, Trầm Khung thẳng người đứng dậy và nhìn thẳng vào người đàn ông và nói
-Vậy thì La A xin được lãnh giáo