Chương 47: Đọa đầy
-
Du Giới
- Vincent032
- 1689 chữ
- 2019-08-20 09:06:01
Bịch bịch bịch …
-Hơ hơ hơ hơ ….
-Bắt chúng lại!
Hà Nam liên túc cổng Hạ Vân chạy qua mấy con hẻm hẹp. Một chặng đường dài đã qua mà Hà Nam chỉ biết chạy và chạy. Đôi chân cậu dần trở nên mất cảm giác, đôi mắt cũng dần trở nên mờ nhạt và hởi thở của cậu ngày một khó khăn hơn như có thứ gì đó nghẹn cứng nên lồng ngực.
-Hờ … hờ … hờ …
Bịch
-Á!
Hơi thở của Hà Nam ngày một thưa dần và thừa dần cho đến khi cậu không còn làm chủ được cơ thể của mình nữa và ngã dài ra đất khiến Hạ Vân đang được cậu cỏng trên lương bị lăng nhào ra đất hai vòng.
-Hà Nam! Hà Nam!
Ngã ra đất, Hạ Vân liền hoảng hốt chạy tới dục Hà Nam đứng dậy nhưng cơ thể Hà Nam lúc này đã không còn chút sức lực nào để đứng lên.
-Ồ! Gục ngã rồi sao?
-Công nhận thằng này sức trâu thật, cỏng con nhỏ đó trên lưng mà chạy còn nhanh hơn tao.
Trong lúc Hạ Vân đang cố dục Hà Nam dậy thì tiếng người vang lên trước mặt khiến cô ngửa đầu lên nhìn và phát hiện hai tên cảnh vệ đã xuất hiện ở phía trước.
Hai tên cảnh vệ lúc này trong tư thế ung dung như đang xả hơi sau khi chạy một đường dài mà dần tiến về phía hai người.
Hạ Vân trong lúc này cố gắng kéo Hà Nam đi trong tuyệt vọng cho đến khi một tên cảnh vệ tiến đến và đạp cô bay ra và đập lưng vào một bức tường khiến cô
hự
một tiếng và ngã gục xuống đất.
-Hạ Vân!
Hà Nam trong cơ mê tỉnh thấy Hạ Vân bị đập người vào tường thì liền đau xót mà cố gắng gượng người dậy. Nhưng khi cơ thể cậu vừa nhích lên được một chút thì một đáp trời gián vào giữa lưng Hà Nam khiến cậu thét thảm một tiếng và bị ép nằm dài trên đất.
-Ồ bắt được rồi à?
Từ phía khác của con hẻm, thêm hai tên cảnh vệ nữa đến và hoàn toàn bao vây con hẻm hẹp này.
-À! Công việc hôm nay cũng khá nặng mệt nha
Một tên cảnh vệ vừa đi vừa khởi động tay chân và vừa nói
-Sao đây? Lệnh là gì?
Tên đạp đang dẫm một chân lên người Hà Nam nhìn ba tên còn lại mà hỏi.
-Theo lệnh thì đem con nhải này về cho thiếu gia nhà họ Dương Phong còn về thằng này thì tùy ý xử trí
Một tên cảnh vệ khác trong nhóm lên tiếng
-Chà! Thảo nào tên thiếu gia kia như phát khùng cả lên. Hóa ra con nhải này cũng ngon ghê
Một tên khác nhìn vào Hạ Vân đang nằm trên đất với ánh mắt mờ ám mà nói
-Sao đây? Có nên giải trí chút không?
Tên đang khởi động tay chân nhanh chóng hiểu ra ý và hỏi hai tên còn lại.
-Ùm! Trong thái độ của tên thiếu gia đó thì hắn mà phát hiện ra con nhải này bị đụng chạm thì e là bọn mình cũng khó lòng mà yên thân
Tên đạp lên người Hà Nam chậm rãi nhớ lại và đưa ra ý kiến.
-Không sao không sao! Không cái đó thì ta còn cái khác giải trí với con nô lệ này hè hè
Một tê cảnh vệ vừa nói vừa tiến đến gần Hạ Vân.
-Hở … A! tránh xa tôi ra
Rẹt
Hạ Vân vừa tỉnh lại thì phát hiện ra một tên cảnh vệ đã đến trước mặt mình và hắn chìa tay ra xé lớp cũ của cô khiến nó bị rách một đường và để lộ ra một mảng lớn gia thịt trắng nõn
-A! Tránh ra
Hạ Vân hoảng hốt dùng tay che phần bị hở trên người lại và dùng chân đạp tên cảnh vệ ra.
Chát
Một âm thanh nặng nè vang lên và mặt Hạ Vân bị một tán trời giáng làm cho mặt cô ửng đỏ cả lên
-Con nô lệ chết tiệt báo hai ta hôm nay mệt bở hơi tay. Còn không biết nằm im cho đại gia đây giải trí chút
Tên cảnh vệ vừa nói vừa lấy tay bóp mạnh lên bờ vai trắng của Hạ Vân mà ra sức sờ soạng.
Hạ Vân sau khi ăn một tán trời giáng thì cả người như mất đi ý thức mà thôi không kháng cự lại với những hành động sàm sỏ của tên cảnh vệ
-Ơi ơi! Đừng có làm ẩu
Một tên cảnh vệ khác đứng nhìn và nhắc nhở tên đang xàm xỡ Hạ Vân.
-Im đi! Ông đây biết chừng mực. Không vào chơi thì thôi.
Tên bị nói bực bội quay lại mắng và tiếp tục công việc
-Kh…không … tránh xa Hạ Vân ra
Hà Nam dù cả người đau nhức nhưng trước cảnh người mình một lòng muốn bảo vệ bị kẻ khác quấy rối thì hai mắt cậu đã căn ra như muốn nổ, những ngón tay quấu lên trên mặt đường được lót đá khiến móng tay như muốn bung cả ra và máu tươi cũng từ đó chảy ra mà cố gắng bò dậy.
-Ồ! Còn có sức mà lết đi à. Bọn ta còn chưa quyết định xử mày thì mày đã tự muốn nạp mạng
Bịch
Dức lời, tên cảnh vệ liền đá vào hong của Hà Nam một phát khiến cậu
hự
một tiếng.
Dù đau đớn, nhức nhói và mỏi mệt và thể xác nhưng trước hình ảnh Hạ Vân bị xâm hại thì nỗi đau về tinh thần mà Hà Nam phải chịu càng kinh khủng hơn khiến cậu dù cơ thể như rã rời ra nhưng vẫn cố gắng bò đến bên Hạ Vân và nắm lấy lưng quần tên cảnh vệ đang xàm xỡ cô.
-Con mẹ nó!
Tên cảnh vệ đang làm ăn thì bị Hà Nam quấy rối khiến hắn bực túc mà quay người sút một phát vài mặt Hà Nam khiến cậu bị ngửa người ra, máu ứa ra cả mặt và nằm ra đất một lần nữa.
-Thằng ôn con! Làm ông mày mất hứng. Con mẹ nó
Tên cảnh vệ không dừng lại và tiếp tục tiến đến mà đá liền mấy phát vào người Hà Nam trong sự vô lực và nằm im chịu đòn của cậu.
Phần nào tỉnh lại sao cơn choáng váng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hạ Vân là cảnh Hà Nam cả người nằm im trong cơn bạo hành của tên cảnh vệ lúc nảy còn xàm xỡ cô.
Yếu ớt đưa đôi mắt đã ngấn lệ mà nhìn Hà Nam bị đánh trên đất, Hạ Vân vô tình bắt gặp ánh mắt của Hà Nam như mãn nguyện trong trận đòn mà âu yếm nhìn cô. Có lẽ với Hà Nam, việc bị ăn đòn thế này còn dễ chịu hơn việc phải nhìn Hạ Vân bị người khác giày vò
Trong cảnh vô lực mà nhìn nhau, nước mắt Hạ Vân cứ vậy mà lũ lượt chạy qua đôi mát và rơi xuống đất.
Hạ Vân chỉ gần đây thôi còn là một cô gái hồn nhiên trong tình yêu thương của cha mẹ thì ai ngờ đâu tai họa đến bất ngờ khiến gia đình cô tan nát và người mà cô yêu mến cũng vì cô mà bị người khác đầy đọ.
-Thôi được rồi! Đánh nửa hắn chết mất. Trời không còn sớm nữa, nhanh chóng đem chúng về đồn đi.
Tên cảnh vệ từ đầu đến giờ im lặng đứng nhìn thấy cảnh này thì dường như cũng không chịu được mà lện tiếng.
-Phi! Mất cả hứng, ta đi thôi
Tên cảnh vệ đánh đập Hà Nam sau khi đã đánh cho hả giạ thì liền nhổ lên người cậu một ngụm nước bọt và quay người đi.
Tên cảnh vệ lúc nảy lên tiếng thấy tên kia quay đi thì liền đi đến nắm tóc Hạ Vân kéo lên khiến câu đau đớn mà đứng dậy và nói
-Đi nhanh!
Ngay sau đó, hai tên kia cũng khiên Hà Nam đi và trả lại yên tĩnh cho con hẻm.
…
Cạch bịch bịch
Bên trong một căn hầm dưới đất, cả Hà Nam cùng Hạ Vân bị quăng vào bên trong một phòng ngục.
-Đi báo cáo thôi!
Ba tên cảnh vệ sau khi khóa căn phòng lại thì liền quay lưng đi.
Trong căn phòng lạnh lẽ và tâm tối dưới lòng đất, nguồn ánh sáng duy nhất tại nơi đây là đến từ một cái khe hở nhỏ như là nơi thông khí với bên trên và nhờ đó mà căn phòng có chút ánh sáng.
-H..Hạ Vân! Em có sau không?
Hà Nam cả người nằm dài trên đất không động đậy được gì nhưng vẫn không cố gắng nói ra một câu quan tâm
Về phần Hạ Vân, trong bộ áo rách của mình cô cũng không quan tâm đến việc có bao nhiều phần cơ thể mình bị lộ ra ngoài mà bò đến nắm đôi tay vô lựng của Hà Nam mà nghẹn ngào nói
-Em không sao!
Nghe được tiếng của Hạ Vân, Hà Nam khó khăn nở một nụ cười rồi liền sau đó là một trận ho bạo khiến Hà Nam ho cả máu ra ngoài.
-Hà Nam! Anh làm sao thế?
Hạ Vân thấy một cảnh máu me mà hoảng hốt chòm người đến mà lo lắng hỏi
-A...anh kh..không s..sao …
Bằng một giọng điệu khó khăn, Hà Nam vẫn cố gắng nói ra một câu bình an nhưng những lời này lọt vào tai Hạ Vân lại như là ngàn kim xuyên qua trái tim của cô. Trong nhất thời cô không biết làm gì hơn ngoài gục đầu trên người Hà Nam mà khóc.
-Hà Nam! Em xin lỗi! Tất cả là tại em. Là em liên lụy đến anh oa~~
Trong tiếng khóc của Hạ Vân, Hà Nam khó khăn đưa cánh tay lên vò vò lấy mớ tóc vừa mềm vừa mượt của Hạ Vân mà nói
-Kh..không sau đâu! Mọi ch..chuyện rồi sẽ t..tốt thôi. V..vẫn còn anh ơ...ở đây mà …
Và cứ thế, tiếng khóc của Hạ Vân như vang vọng và phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của hầm ngục.