Chương 5: Quá phê!
-
Du Giới
- Vincent032
- 1376 chữ
- 2019-08-20 09:05:52
Sau khi bắt đầu đi ngủ, Trầm Khung lại bước vào thế giới đen tối đó và tại nơi đó, hằn nhìn về vị trí cách rốn nữa gan và phát hiện
mặt trời
kia đã biến mất và chỉ còn lại những làng sương xanh trắng bay lượng lờ.
Đã qua bao phen vật lộn với những thứ mới mẻ này, Trầm khung dần dần làm quen với cái logic mới, không phải toán cũng không phải sinh hay hóa và tất nhiên vật lý là hiển nhiên không. Thứ này là loại logic mà hắn phải tiếp xúc và tìm hiểu bằng chính bản thân hắn.
Trầm Khung biết việc tìm người để giải đáp những thắc mắc của hắn là không thể và hắn cũng không thể làm điều đó nếu hắn vẫn muốn sống một cuộc sống bình yên.
Mù tịch trong kiến thức và mơ hồ về lý luận, Trầm Khung không còn biết làm gì hơn ngoài việc tự lấy mình làm thí nghiệm. Hắn nhìn vào làng sương xanh trắng và phát hiện chúng như bị giam cầm bên trong một cái gì đó, bằng chứng là những vân sương khi bay đến một gốc độ nhất định thì sẽ như gặp phải cái gì đó ngăn cản và khựng lại một lúc rồi mới bay đi hướng khác. Điều đó là Trầm Khung cảm thấy mình nên giải phóng cho chúng chăn?
Trầm Khung tịnh tâm, tiếp tục như lần trước, hắn cảm nhận và từ từ điều khiển làng sương bay theo suy nghĩ của hắn và bay theo quỷ đạo giống làng sương vàng bị hút vào lúc trước.
Nhưng quái lạ là hắn dù cố thế nào, di chuyển về hướng nào cũng không thể đem làng sương này ra khỏi nơi đó. Trầm Khung cảm thấy làng sương này cũng giống như mặt trời kia, cả ba thứ đều bị giam cầm như một thứ dù có biến đổi như thế nào thì vẫn luôn luôn sai và luôn luôn bị giam cầm.
Trầm Khung lúc này trở nên đâm chiêu, hắn nghĩ hắn cần phải tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề.
Mặt trời
bị giam cầm là vì chúng quá cuồng bạo và làm ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của hắn nên nó bị giam cầm cũng là chuyện đương nhiên và dễ hiểu còn làng sương xanh trắng thì có tí khó thông.
Trước khi ngủ Trầm Khung đã lên mạng và tìm hiểu một tí thì mới biết nơi cách rốn nữa gang tay có tên gọi mà theo Đạo giáo hay Phật giáo là đan điền. Riêng Trầm Khung thì lúc đầu nghĩ ở đó là bọng đái vì khi uống nhiều nước thì ở đó luôn đầy nên hiển nhiên nó là nơi chứa nước, mà còn là nơi chứa nhiều nước nhất trong cơ thể thì việc đưa cái thứ nóng phỏng tay đó lại bọng đái thì cũng không khó hiểu, thế nhưng người ta lại gọi nơi đó là đan điền khiến hắn khó lòng tiếp thu vì dù sao trước đó hắn uống nhiều nước thế mà khi thức dậy cũng không buồn đi nên hắn đã từng nghĩ là có lẽ cơ thể đã dùng nước dập hỏa và tản nhiệt chăn? Mà dù có nói sao, ý kiến thế nào thì đan điền của người ta trong lúc này vẫn cảm thấy phù hợp với logic hơn bọng đái của hắn. Mà giờ bản thân Trầm Khung, hắn cũng cảm thấy có lẽ đan điền và bọng đái là hai thứ khác nhau và cũng có thể đan điền cũng có tí nhờ vả anh láng giềng bọng đái của mình nên mới lý giải được tại sao hắn chẳng buồn đi.
-Cần phải tìm ra lý do.
Trầm Khung thầm nghĩ, hắn bắt đầu nhơ lại những thứ đã qua. Mặt trời, những tia sét đen và vết nứt, những tiếng xì xi, răn rắc cùng làng sương màu vàng, làng sương xoay tròn và tụ lại thành mặt trời khác, bị hút vào và tụ lại thành mặt trời … dòng suy nghĩ của Trầm Khung không ngừng hiển thị ra những hình ảnh đã qua trong ký ức.
Thời gian dần troi qua, Trầm Khung vẫn lặng lẽ suy nghĩ trong thế giới màu đen ấy
-A!
Đột nhiên, Trầm Khung a lên một tiếng và cảm thấy khá hứng thú và ngay lập tức tập trung nhìn về phía làng sương và bắt đầu điều khiển chúng xoay tròn.
Trầm Khung nhớ lại và nhận định là làng sương vàng sau khi bị cuốn vào trong thì tự lại thành mặt trời rồi bằng cách nào đó, nó bị tịnh hóa thành làng sương xanh trắng và để tịnh hóa được nó thì đan điền đã rút hết sức lực của hắn khiến hắn vô lực mà ngã xuống và ngất đi gần một ngày mới có thể tĩnh lại.
Làng sương màu vàng và mặt trời đều là thứ không thuộc về hắn nên khi hắn ngưng điều khiển thì làng sương màu vàng tự động cuộn tròn lại thành thứ có hại cho hắn hay nói cách khác là trở về bản thể ban đầu là mặt trời. Còn làng sương màu xanh trắng này là thứ sau khí đã tịnh hóa làng sương vàng mà tạo nên, có thể nói nó giờ là thứ thuộc về hắn.
Trầm Khung điều khiển làng sương xanh trắng quay tròn một lúc thì một sự thay đổi đã xảy ra, làng sương xanh trắng trong vòng xoáy từ từ ít lại và nơi trung tâm của nó hình thành nên một chất dịch màu xanh trắng.
Biến hóa này làm Trầm Khung cảm thấy rất hứng thú và tiếp tục xoay tròn nó nó đến khi làng sương hoàn toàn chuyển hóa thành chất dịch.
Trầm Khung lặng im quan sát chất dịch xanh trắng này một tí rồi kéo chúng ra khỏi đan điền. Nhưng lại khiến cho Trầm Khung thật vọng là chất dịch cũng bị cản lại.
Cảm thấy phiền não, Trầm Khung lúc này cũng lười suy nghĩ nên thử xem quay nữa thì chất dịch có thành cái gì không vì dù sao thì vụ này xem ra cũng khá giống với việc thể khí ngưng tụ thành thể lỏng và thể lỏng ngưng tụ lại sẽ thành thể rắn. Biết đâu khi thành thể rắn hắn sẽ đưa nó ra được.
Tiếp tục điều khiển chất dịch quay tròn, một lúc sau thì đúng là chất dịch thật sự từ từ nhỏ lại nhưng lại khiến cho Trầm Khung hơi ngoại ý tí là nó không thành thể rắn như hắn nghĩ mà lại bắn ra những hạt dịch lỏng rất nhỏ, càng quay thì hạt dịch lỏng bắn ra càng nhiều và cho đến khi chất dịch hoàn toàn chuyển hóa thành hạt dịch và bị bắn ra rồi bám đầy lên màng chắn của đan điền khiến Trầm Khung không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng hắn vừa thở dài xong thì lại cảm thấy lại ngoài ý, hiển nhiên là hạt dịch sau khi bám lên trên đan điền thì khiến đan điền bị phủ một lớp xanh trắng. Nhưng việc sau đó mới thú vị, lúc này lớp dịch xanh trắng này lại xuyên qua được đan điền và thoát ra ngoài khiến Trầm Khung không khỏi suy nghĩ thêm một hồi.
-Có lẽ là do nồng độ và thể tích vừa đủ chăn ?
Sau khi nói xong câu này thì Trầm Khung không khỏi thờ người một chút vì câu này nghe nặng mùi logic của vật lý.
Nhưng một chuyện nữa lại diễn ra khiến Trầm Khung không khỏi bất ngờ, chất dịch thoát ra thì ngay lập tức hóa thành làng sương và tỏa ra toàn thân khiến Trầm Khung nhịn không được mà rên lênh một tiếng như cảm giác mãn nguyện, như duyên mãng, như tái sinh, … thật sự thì ngoài rên một tiếng ra thì Trầm Khung cũng không biết phải thể hiện sao cho đúng với cảm giác này. Nhưng dù nói sao thì sau khi rên một tiếng thì hắn ngủ ngay lúc đó.
-A! Quá phê ...