CHƯƠNG 15


Số từ: 1505
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Ba đứa ngồi ở một góc trong cửa hàng ăn, vây quanh một suất combo gia đình, Chu Triều Dương lấy từ trong đó ra một cái bắp ngô, cắn mấy miếng, không hề có cảm giác mùi vị gì, rầu rĩ mặt mày, nhìn hai đứa kia:
Nếu không báo cảnh sát thì chẳng có ai biết được ông ta là kẻ giết người, ông ta sẽ được ung dung ngoài vòng pháp luật.

Phổ Phổ nói:
Nhưng em và Hạo Tử đều bị quay vào trong video rồi, cảnh sát một khi biết được thân phận của bọn em, chắc chắn sẽ thông báo cho cô nhi viện, đưa bọn em trở lại Bắc Kinh.


Nhưng chúng ta không thể nào trơ mắt nhìn kẻ tội phạm giết người không phải chịu hình phạt gì chứ.


Có thể người ông ta giết là kẻ xấu.


Ông lão và bà lão đó, trông không giống kẻ xấu.


Kẻ xấu thì anh cũng có nhìn ra được đâu.

Cuộc nói chuyện ở thế cân bằng, Chu Triều Dương đành quay sang Đinh Hạo:
Cậu nói xem thế nào?

Đinh Hạo tỏ ra khó xử, nhét một miếng thịt vào miệng, làu bàu nói:
Cậu nói phải, kẻ sát nhân không thể nào ung dung ngoài vòng pháp luật, Phổ Phổ nói cũng phải, báo cảnh sát thì bọn tớ sẽ bị đưa trở về. Ừm... hay đợi vài năm nữa hãy báo cảnh sát nhé? Đến lúc đó bọn tớ đã đủ 18 tuổi rồi, không cần lo lắng sẽ bị đưa trở lại cô nhi viện, kẻ sát nhân cũng có thể bị bắt giữ.


Đây cũng là một cách!
Chu Triều Dương chau mày, lập tức lại lắc đầu:
Nhưng, để đoạn video này mấy năm liền, tớ... tớ thấy hơi sợ.

Phổ Phổ lại không cho là như vậy, nói:
Sợ gì chứ, ngoài ba đứa bọn mình, không có ai biết được sự việc này. Đến khi cảnh sát hỏi anh tại
sao năm đó không báo cảnh sát, thì anh cứ nói năm đó khi xem đoạn video không chú ý cảnh phía sau, khi bật xem lại mới vô tình phát hiện ra.


Ồ... nhưng để một đoạn video như thế này mấy năm liền, đêm dài lắm mộng!
Chu Triều Dương nói vẻ thấp thỏm.
Ba đứa trầm mặc một lúc, mỗi đứa tự ăn đồ của mình, Phổ Phổ sau khi ăn xong một miếng bánh mì nhỏ, đột nhiên trịnh trọng nhìn hai đứa, nói:
Em có một cách xử lý mới.

Chu Triều Dương vội hỏi:
Cách gì?

Phổ Phổ do dự một lát, nói:
Bọn mình có thể lợi dụng đoạn video này.


Lợi dụng thế nào?
Chu Triều Dương lấy làm khó hiểu.
Khóe mắt Phổ Phổ hơi nheo lại, trầm giọng nói:
Chúng ta sẽ trả lại đoạn video này cho người đàn ông đó, nhưng trước khi đó bọn mình phải lấy của ông ta một số tiền.


A! Ý em là muốn bán đoạn video này cho ông ta?
Chu Triều Dương há miệng.
Phổ Phổ gật đầu, tỏ ra bộ dạng giống như người đã trưởng thành:
Người đó đi xe BMW, chắc chắn rất giàu có. Bây giờ cuộc sống của em và Hạo Tử chưa được ổn định, rất cần một khoản tiền, cho nên, cách tốt nhất là bán đoạn video này cho người đàn ông đó, đòi ông ta một số tiền để cho bọn em có tiền sinh hoạt phí dùng trong mấy năm. Bọn em kiểu gì cũng cần có chút tiền để sinh sống. Hạo Tử, anh nói có phải không?


Đúng... nhưng như vậy...
.

Anh Triều Dương, số tiền mà chúng ta đòi được thì chúng ta sẽ chia đều cho cả ba, đây chính là bí mật của ba người chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có ai biết được. Đương nhiên, sau khi nhận được tiền, anh phải cẩn thận gửi vào ngân hàng, không được để cho cô phát hiện ra anh có số tiền lớn nhường này, như vậy thì không nói cho rõ ràng được.

Nghe thấy chủ ý của nó, Chu Triều Dương giật mình sợ hãi trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới khôi phục lại khả năng nói:
Chúng ta làm như vậy là lừa đảo tống tiền đấy, hơn nữa là lừa đảo tống tiền của một phạm nhân giết người, chúng ta như vậy là phạm tội đấy.


Hạo Tử, anh cảm thấy thế nào?

Đinh Hạo xoa đầu gãi tai, nói:
Nếu như thực sự có thể thuận lợi đòi được tiền của ông ta thì là một ý rất hay, tớ chỉ lo lắng chúng ta làm một cuộc giao dịch trao đổi với kẻ giết người liệu có gặp nguy hiểm không?

Phổ Phổ mím môi:
Đoạn video này có thể lấy mạng của người đó, chắc chắn người đó chịu bỏ tiền ra mua đoạn video. Nhưng... em nghĩ như thế này, thì ích kỷ quá rồi
, nó nhìn Chu Triều Dương,
Hai đứa bọn em thực sự rất cần tiền, nhưng anh Triều Dương thì không cần tiền lắm, thậm chí... thậm chí số tiền anh lấy được, anh còn phải nghĩ cách để cất giữ, giữ tận khi anh lớn không để người khác biết mới được.

Chu Triều Dương trầm mặc không nói, cậu chẳng hề muốn một cuộc giao dịch đáng sợ với kẻ sát nhân, nếu như tên sát nhân đó cũng giết luôn cả ba đứa thì sao?
Cho dù là kẻ sát nhân không làm như vậy, nhưng thứ hành vi này của bọn chúng, một mặt là biết rõ tình hình mà không báo án, mặt khác lại là tống tiền, thậm chí ở trên một tầng nấc nào đó cũng đã trở thành đồng lõa với kẻ sát nhân.
Từ tiểu học đến đầu cấp hai, cậu vẫn luôn là học sinh ngoan, ở trường chỉ có bị bạn đánh, chứ chưa bao giờ chủ đánh nhau, có thể nói là một cậu học sinh thật thà ngoan ngoãn, đột nhiên trong khoảnh khắc lại phải cấu kết với phần tử phạm tội, hơn nữa lại là kẻ giết người, cho dù sự việc này rơi vào những đứa lưu manh ở trong hay ngoài trường học, thì bọn chúng cũng chưa chắc đã làm như vậy, cậu thực sự không thể nào chấp nhận nổi.
Cậu vô cùng hối hận hôm qua đã giữ Đinh Hạo và Phổ Phổ ở lại, đây chính là một sai lầm lớn. Hai đứa nó là con của kẻ giết người, chạy trốn ra khỏi cô nhi viện, hoàn toàn không cùng một loại người với cậu. Bọn chúng không có nhà, cũng không cần để ý đến suy nghĩ của
người khác đối với chúng. Trong mắt mọi người, hai đứa đó lại còn tồi tệ hơn cả những bọn ranh con lưu manh trong xã hội, trong mấy tháng lưu lạc, bọn chúng đều đã làm hết những việc trộm cắp lừa đảo, có thêm một việc phạm tội nữa đương nhiên cũng chẳng sao cả. Nhưng cậu từ trước tới giờ luôn là học sinh ngoan ngoãn mà!
Từ hôm qua cho đến bây giờ, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa, cậu đã tiêu mất hơn một trăm tệ, đối với một đứa học sinh đầu cấp hai rất hạn chế về tiền tiêu vặt, mỗi tháng tất tần tật chỉ tiêu hết mấy trăm tệ thì đây không phải là một con số nhỏ. Cậu thấy rằng nếu tiếp tục ở bên cạnh hai đứa nó, hậu quả sẽ khó có thể giải quyết được, cách tốt nhất là cần phải tìm cơ hội để nói cho cảnh sát biết, nói bọn chúng trốn từ cô nhi viện ra, để đưa bọn chúng trở về.
Nhưng như vậy, Hạo Tử và Phổ Phổ chắc chắn sẽ ôm hận với mình, đến lúc đó sẽ không bao giờ coi mình là bạn nữa, sẽ đánh mình, thậm chí còn có thể có những thủ đoạn báo thù ghê gớm hơn. Cho dù chúng bị đưa đi, cũng khó có thể đảm bảo sau này không trốn ra ngoài. Cho dù không trốn được ra ngoài, thì đến năm 18 tuổi bọn chúng được rời khỏi cô nhi viện, không chừng sẽ ôm hận mà đến báo thù mình. Cần phải biết rằng, Đinh Hạo đã nói đợi nó lớn lên nhất định sẽ xử lý tên mập khốn kiếp ở cô nhi viện, hơn nữa cậu ta toàn nhắc đến việc đánh đấm, có thể nhận ra cậu ta là người ghi thù.
Đối với sự việc này, cậu cũng rất sợ hãi.
Nhất thời cậu rơi vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sự xuất hiện của hai người bạn này đem lại cho cậu sự phiền não bất tận.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đứa Trẻ Hư.