CHƯƠNG 50
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 1175 chữ
- 2020-05-09 01:32:23
Số từ: 1162
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Buổi chiều ở trong hiệu sách Tân Hoa, Chu Triều Dương vừa nhìn thấy Phổ Phổ liền nói vẻ kích động:
Cuối cùng cũng gặp em rồi.
Mặt Phổ Phổ thoáng ửng hồng, khẽ quay mặt đi:
Chẳng phải là ngày nào cũng đều gặp em sao?
Chu Triều Dương nói vẻ nghiêm túc:
Anh có việc rất quan trọng muốn nói với em.
Phổ Phổ cúi đầu thấp hơn nữa, mặt đỏ ửng hơn nữa:
Anh nói đi!
Người đàn ông đó, ông ta họ Trương, ông ta đã giết chết vợ ông ta rồi.
Gì cơ?
Phổ Phổ ngẩng đầu trợn tròn mắt, những câu nói mà nó tưởng tượng không hề xuất hiện, lại đột nhiên nghe thấy câu nói này.
Đúng thế, ông ta đã giết chết vợ ông ta rồi!
, Chu Triều Dương hình như không hề chú ý thấy sự thất vọng thoáng lướt qua gương mặt nó, lại nghiêm túc lặp lại câu nói.
Ừm, sao anh biết được?
Ngay lập tức Phổ Phổ lại nhíu mày:
Có phải ông ta bị bắt rồi không? Vậy thì em và Hạo Tử phải nhanh chóng trốn đi, nhưng anh thì sao?
Chu Triều Dương lắc đầu:
Không, ông ta không bị cảnh sát bắt, là anh đã hỏi được ra đấy.
Cậu kể lại một lượt việc cậu nhìn thấy người đàn ông đó trên tivi và cả sự việc sáng nay.
Nghe xong, Phổ Phổ há miệng vô cùng kinh ngạc:
Việc một mình anh đi đến nhà ông ta thật vô cùng nguy hiểm.
Chu Triều Dương bĩu môi:
Chẳng nguy hiểm gì đâu, bây giờ không có ai có thể bắt được ông ta, chỉ có chúng ta có tội chứng của ông ta, trước khi ông ta lấy được máy ảnh, sẽ không làm gì bất cứ đứa nào bọn mình.
Phổ Phổ gật đầu, đồng thời nhìn cậu vẻ lo lắng:
Nhưng em vẫn cảm thấy rất nguy hiểm.
Chu Triều Dương hừ một tiếng, nói:
Yên tâm đi, anh biết mà. Ông ta đã giết bố mẹ vợ của ông ta, rồi lại giết vợ ông ta, lần trước ông ta nói mình là người đi ở rể, tiền không phải là của ông ta. Nhưng bây giờ bố mẹ vợ và vợ ông ta đều đã chết rồi, căn cứ theo luật thừa kế, tất cả những thứ này đều thuộc về ông ta, tin rằng ông ta sẽ nhanh chóng có tiền để mua máy ảnh rồi.
Anh cho rằng cuối cùng ông ta thực sự sẽ bỏ ba mươi vạn tệ để mua à?
Đương nhiên rồi, nhưng...
, Chu Triều Dương do dự một lát, nói:
Ông ta nói mấy ngày nay ông ta phải tổ chức tang lễ, sẽ rất bận rộn, mấy hôm nữa anh sẽ lại đến tìm ông ta, em có thể đi cùng với anh được không?
Đương nhiên rồi, anh vì em và Hạo Tử như vậy, đương nhiên em phải đi cùng với anh.
Không không, việc mấy hôm nữa anh đến tìm ông ấy, ưm... không phải là vì em và Hạo Tử.
Phổ Phổ hỏi vẻ băn khoăn:
Thế là vì việc gì?
Chu Triều Dương nói:
Anh vẫn còn chưa nghĩ xong, nhưng anh hy vọng đến lúc đó em có thể nói giúp anh.
Em chắc chắn sẽ giúp anh.
Ưm, thế thì quyết định như vậy nhé, bọn mình cùng đến đó, đến lúc đó bất luận anh nói gì, em cũng đều đứng về phía anh, ủng hộ anh, có được không?
Phổ Phổ nghĩ một lát, quả quyết đồng ý:
Không vấn đề gì, em vẫn luôn đứng về phía anh!
Nói xong, nó lại e thẹn cúi đầu, vội chuyển đề tài:
Dạo này mối quan hệ giữa anh và bố anh như thế nào rồi?
Chu Triều Dương hừ một tiếng:
Bố anh đã chết rồi!
Phổ Phổ thất kinh:
A, là việc xảy ra khi nào, bố anh sao đột nhiên lại chết thế?
Chu Triều Dương bĩu môi:
Ý anh là, trong lòng anh, ông ấy đã chết rồi! Anh và mẹ anh bị mụ ta thuê người tạt phân, ở cửa nhà cũng bị tạt sơn đỏ. Anh đã báo cảnh sát, cảnh sát muốn bắt mụ ta nhưng ông ấy luôn luôn bênh vực, che chở. Trong lòng ông ta chỉ có mụ ta là người quan trọng, anh và ông ta hoàn toàn là hai gia đình riêng biệt, ông ta chỉ yêu mỗi gia đình nhà con mụ đó thôi.
Cậu kể lại một lượt chuyện bà ta thuê người hất phân tạt sơn.
Phổ Phổ nắm chặt tay nói vẻ phẫn nộ:
Sao lại có loại người như vậy? Lại còn hất phân vào anh, thực sự quá đáng ghét, cần phải để mụ ta trong bể phốt, cho mụ ta chết đuối ở trong đó mới hả giận được.
Đúng thế, anh cũng hận một nỗi không làm được như vậy
, khóe môi Chu Triều Dương thoáng hiện ra nụ cười lạnh lẽo.
Cuối cùng mụ ta thế nào, cảnh sát nhốt mụ ta bao lâu?
Chu Triều Dương nghiến răng:
Chỉ nhốt có một ngày, nộp tiền phạt.
Mỗi một ngày sao?
, Phổ Phổ hằn học nói:
Cảnh sát chắc chắn bị mụ ta mua chuộc rồi, cảnh sát từ trước tới nay đều không phải là người tốt, bố em đã nói như vậy đấy!
Chu Triều Dương nói vẻ bất lực:
Sự việc này vốn dĩ không thể trách cảnh sát được, vốn dĩ phải nhốt bà ta lại nhiều ngày, nhưng là bố anh muốn anh đừng truy cứu trách nhiệm của bà ta.
Việc này... mụ ta tạt phân vào người anh kia mà, sự việc như vậy, bố anh cũng có thể bảo anh cho qua được sao?
Trong lòng ông ta chỉ có một mình gia đình nhà con mụ ấy, ông ta không những bảo anh bỏ qua, còn nói bồi thường cho anh và mẹ anh một vạn tệ.
Phổ Phổ gật đầu:
Ông ta đưa anh tiền vốn dĩ là việc đương nhiên, ưm, một vạn tệ cũng rất nhiều đấy, nhưng chú ấy vốn dĩ cần phải đưa cho anh nhiều hơn.
Chu Triều Dương nhìn nó một lúc, cười khẩy, lắc đầu, dùng giọng điệu hết sức kỳ lạ:
Ông ta không nói đến tiền, ông ta vẫn còn là bố anh. Ông ta đưa cho anh tiền, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, bố anh đã chết rồi.
Phổ Phổ hỏi vẻ khó hiểu:
Ông ta không đưa anh tiền thì mới không phải là bố anh chứ! Tại sao đưa anh tiền, ngược lại lại không phải là bố anh nữa?
Chu Triều Dương nhìn nó một lúc, mỉm cười, như thể là ánh mắt của một người lớn nhìn nó:
Đợi mấy năm nữa, em sẽ hiểu thôi.