CHƯƠNG 52


Số từ: 3676
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Mấy ngày sau đó, Chu Triều Dương và Phổ Phổ vẫn gặp mặt nhau tại hiệu sách Tân Hoa vào mỗi buổi chiều. Chu Triều Dương không hề nhắc đến việc Phổ Phổ thích cậu, trong lòng Phổ Phổ rất hụt hẫng, nhưng nó cũng nhận ra được dạo này Chu Triều Dương tâm trạng rất nặng nề, rất ít nói, có lúc nhìn thấy cậu nhìn vào đề thi, nửa tiếng đồng hồ sau cậu vẫn dừng lại ở trang đó. Cho đến tận ngày cuối cùng của tuần, ngày hôm đó khi gặp mặt, Chu Triều Dương dường như thay đổi thành một người khác, bởi vì đầu lông mày của cậu đã hoàn toàn dãn ra. Cả buổi chiều bọn chúng đều đọc sách trò chuyện, đã tìm lại được niềm vui bấy lâu.
Lúc chia tay, Chu Triều Dương nói với nó:
Người đàn ông đó đã lo xong tang lễ rồi, đã đến lúc đi tìm ông ta rồi. Tám giờ sáng mai, em và anh gặp nhau ở cửa hiệu sách, bọn mình cùng đi. Đến lúc đó bất luận là anh đưa ra lời yêu cầu gì với ông ta, em cũng đều đứng về phía anh, có được không?

Phổ Phổ nhìn cậu với vẻ kinh ngạc, hỏi cậu rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói ngày mai sẽ biết thôi, không chịu tiết lộ thêm. Cuối cùng, Phổ Phổ vẫn gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, sau khi hai đứa gặp mặt, cùng đến Thịnh Thế Hào Đình, tiểu khu này vẫn rất trống vắng, bên trong chỉ có thưa thớt người, cả bãi đỗ xe cũng chỉ có mấy chiếc xe đang đỗ, chiếc xe BMW màu đỏ đang đỗ ở một góc, chứng tỏ người đàn ông đó đang ở nhà.
Chu Triều Dương đã là lần thứ ba đến đây, quen thuộc đường xá, ấn chuông cửa, đi lên lầu, khi nhìn thấy người đàn ông đó, đối phương vẫn đang mặc áo ngủ. Ánh mắt Trương Đông Thăng dừng lại mấy giây trên khuôn mặt Chu Triều Dương, rồi lại nhìn sang Phổ Phổ, mỉm cười:
Ngồi đi, muốn uống chút gì không? Phổ Phổ, cháu uống Coca à, Triều Dương cháu uống nước cam nhé?

Chu Triều Dương gật đầu:
Cảm ơn chú!

Trương Đông Thăng rót nước cho hai đứa, còn mình thì ngồi xuống đối diện bọn chúng, tự châm một điếu thuốc:
Chú có thể hút thuốc được không?

Chu Triều Dương không buồn để tâm:
Đây là nhà chú, chú cứ tùy ý.


Ha ha. Trương Đông Thăng châm điếu thuốc, giọng nói vô cùng thoải mái:
Các cháu đến lấy tiền phải không? Thủ tục thừa kế tài sản chú vẫn chưa làm xong, e rằng nhất thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, hay là...

Chu Triều Dương ngắt lời anh ta:
Chú à, chúng cháu không phải đến để lấy tiền.

Phổ Phổ nhìn cậu một cái, trong lòng vẫn không tài nào hiểu nổi, không phải đến lấy tiền thì còn có thể làm được gì chứ.
Chu Triều Dương nói tiếp:
Lần trước chú nói cho cháu biết dùng thuốc độc để giết người, chú có thể nói rõ hơn một chút được không?

Trương Đông Thăng mím môi, cười khổ não: "Lần trước cháu cứ nhất định hỏi cho đến cùng, chú đành phải tùy tiện nghĩ ra một lý do để lừa cháu, thực ra vợ chú đúng là bị đột tử tai nạn giao thông.

Chu Triều Dương ngồi ngay ngắn lắc đầu giống như một người đã trưởng thành, nói vẻ không tin:
Chú không cần lừa chúng cháu, chúng cháu biết rõ chú, vợ chú chắc chắn là do chú giết hại. Nếu không lần trước chú cũng không cần hoảng hốt để đuổi cháu đi như vậy, cháu nghĩ ông chú lần trước đó rất có thể biết được chút nội tình.

Khóe mắt Trương Đông Thăng khẽ nheo lại, vẫn một mực kiên quyết:
Đúng là bị đột tử, không lừa cháu đâu".

Chú à, chú không giữ chữ tín chút nào, hôm đó chú rõ ràng nói với cháu là sẽ nói cụ thể với cháu là đầu độc chết như thế nào, hôm nay chú lại nuốt lời. Chú như thế này cháu thực sự lo lắng khi chú mua máy ảnh của bọn cháu liệu có giở trò gì không.

Trương Đông Thăng chau mày, ánh mắt nhìn Chu Triều Dương vô cùng phức tạp, anh ta cảm thấy đứa trẻ này bất luận là ánh mắt hay là hành vi cử chỉ, thậm chí ngay cả cách nói chuyện hoàn toàn khác lúc trước, thậm chí còn hơi khiến cho anh ta cảm thấy ớn lạnh. Đúng vậy, chính là ớn lạnh, sự lạnh giá của nó với Phổ Phổ không giống nhau, con bé Phổ Phổ mặc dù khiến anh ta vô cùng căm ghét, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, anh ta cảm thấy nó có vẻ như là đang cố gắng che giấu một phần bộ mặt non nớt của mình, như là một loại động tác phòng ngự. Nhưng Chu Triều Dương hôm nay lại xuất hiện ra một thứ mong muốn tấn công, bất chấp tất cả, anh ta ho hắng một tiếng:
Sự việc của vợ chú không liên quan gì đến các cháu, các cháu yên tâm, đợi sau khi chú xử lý xong về tài sản, nhất định sẽ đưa tiền cho các cháu. Chú nói với các cháu một câu nói thật lòng, các cháu có lẽ nhìn thấy chú giết người, cảm thấy chú rất xấu xa, rất độc ác. Thực ra chú cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của mình. Chú là người đi ở rể trong cái gia đình này, có lẽ các cháu không hiểu được thứ cảm giác này đâu. Vậy chú nói đơn giản với các cháu thế này, nếu như bố mẹ chú đến đây thăm chú, thăm con dâu, thăm nhà thông gia, họ không để cho bố mẹ chú ở trong nhà. Bố mẹ chú đã ngần ấy tuổi, nuôi nấng chú khôn lớn thành người, nhìn thấy con trai sau khi kết hôn, họ muốn vào nhà cũng khó, cháu nói xem trong lòng họ sẽ nghĩ như thế nào?

Anh ta hướng ánh mắt về phía Phổ Phổ, Phổ Phổ mím môi:
Họ không để cho bố mẹ chú ở trong nhà à?

Trương Đông Thăng rầu rĩ nói:
Chú xuất thân từ nông thôn, họ là người thành phố, chê bố mẹ chú bẩn.

Phổ Phổ gật đầu:
Cháu cũng ở nông thôn
, tiếp đến nó lại lắc đầu:
Nhưng như thế chú cũng không thể giết chết họ được.

Trương Đông Thăng cười khẩy một tiếng:
Vợ chú ngoại tình, cô ta muốn ly hôn với chú, chú là người ở rể, sau khi ly hôn thì một xu cũng không nhận được, hơn nữa cô ta còn đưa người đàn ông khác về nhà. Cháu nhìn chú xem, không có con phải không? Chú đã kết hôn bốn năm, vợ chú không muốn sinh con. Bây giờ cô ta muốn sinh con với người đàn ông khác, cháu nói xem, chú làm như vậy có phải là bị ép đến đường cùng không?

Bỗng trong khoảnh khắc lời nói của Trương Đông Thăng đã chạm đến tâm khảm của Phổ Phổ, nó nghiến răng, lạnh lùng nói:
Vợ chú đúng là đáng chết!

Trương Đông Thăng vốn dĩ chỉ là giả vờ để tỏ ra đáng thương, nhận được sự đồng tình thương cảm của bọn chúng, giảm bớt tâm lý phòng bị của bọn chúng. Sau khi nói ra cảnh ngộ của mình, thật không ngờ Phổ Phổ lại thể hiện ra thái độ như cùng chung một kẻ thù với anh ta, điều này lại khiến anh ta hơi kinh ngạc.
Anh ta thoáng suy nghĩ một lát, nói tiếp:
Chú không có con, chú là thầy giáo, nhìn thấy các cháu, giống như thể nhìn thấy con của mình, nhìn thấy học sinh của mình. Mặc dù các cháu không nói cho chú biết tình hình cụ thể của mình, nhưng chú có thể nhận ra gia đình các cháu chắc chắn xảy ra một số sự việc. Chú không muốn nhìn thấy ba đứa trẻ vị thành niên các cháu phải tiếp xúc với những điều này, các cháu lẽ ra phải được học tập tốt ở trường, như vậy thì sẽ có được một tương lai hoàn toàn khác biệt với bây giờ. Thứ quý giá nhất của con người, là tương lai có sự mong đợi. Cuộc đời của chú đã thành ra như thế này rồi, không thể nào thay đổi được, nhưng các cháu thì có thể. Chú bằng lòng sau này sẽ giúp đỡ các cháu, cho đến khi các cháu tốt nghiệp đại học, có thể làm chủ được tương lai của mình.

Anh ta nhìn hai đứa. Phổ Phổ cúi đầu, ánh mắt trở nên ảm đạm. Chu Triều Dương cũng có vẻ như đang suy ngẫm.
Anh ta cảm thấy nước cờ này đi rất chuẩn, dù sao cũng vẫn là trẻ con, vẫn dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của bọn chúng.
Đúng lúc anh ta đang thầm đắc ý, Chu Triều Dương lại ngẩng đầu lên, quay trở lại nét mặt vừa rồi:
Chú à, hôm nay bọn cháu đến không phải là để nghe chú thuyết giáo, cháu bắt buộc cần phải biết, chú đã làm thế nào để đầu độc chết vợ mình.

Trương Đông Thăng chau mày nói:
Việc này thực sự không liên quan gì đến cháu cả.


Không, có liên quan, hôm nay cháu nhất định phải biết.


Cháu biết thì có tác dụng gì chứ? Cháu nghĩ là chú sẽ dùng cách thức tương tự để đối phó với các cháu sao? Việc này không thể nào, cháu yên tâm đi. Chú cũng không đến nỗi vì tiết kiệm ba mươi vạn tệ mà lại tiếp tục giết người.


Điều này không liên quan đến việc giao dịch giữa chúng ta, cháu chỉ là nhất định muốn biết được cách thức của chú.


Cháu muốn làm gì? Cháu cũng muốn giết người à?
Trương Đông Thăng cười khẩy vẻ bất cần.
Nào ngờ Chu Triều Dương thốt ra một câu:
Đúng vậy, cháu cũng muốn giết người!

Ngay lúc đó, Phổ Phổ trợn tròn mắt, nhìn Chu Triều Dương với vẻ hết sức kinh ngạc.
Trương Đông Thăng cũng nhíu chặt lông mày, săm soi nhìn cậu, qua nét mặt có thể nhận ra tên tiểu quỷ này không phải là đang nói đùa.
Trương Đông Thăng ho hắng một tiếng:
Cháu, cháu muốn giết ai? Chú biết ở độ tuổi này của các cháu, việc đánh nhau hay bị bắt nạt thường xuyên xảy ra, cũng rất dễ nhất thời kích động, chú nói cho cháu biết, những sự việc này sau khi cháu lớn lên hồi tưởng lại, thực ra đều là những chuyện rất vụn vặt.

Chu Triều Dương cắt lời anh ta:
Không liên quan đến những việc vụn vặt đó. Tóm lại là hôm nay chú phải nói cho cháu biết!
, ngữ khí của cậu trở nên đột nhiên dồn ép,
Chú chắc chắn phải nói cho cháu biết, nếu không cháu sẽ làm bất cứ việc gì.

Trương Đông Thăng nét mặt chợt đông cứng lại, ngón tay kẹp điếu thuốc cũng dừng ở lưng chừng, một lúc lâu sau, anh ta hướng ánh mắt sang Phổ Phổ, chính lúc này đây anh ta thấy Phổ Phổ còn bớt đáng ghét hơn Chu Triều Dương:
Nó... xảy ra chuyện gì vậy?

Phổ Phổ nhìn Chu Triều Dương cũng thận trọng hỏi:
Anh... anh muốn làm gì vậy?

Chu Triều Dương quay đầu nhìn nó, nói:
Em sẽ ủng hộ anh, có phải vậy không?


Ơ...
, Phổ do dự một lát, nhưng rồi vẫn gật đầu:
Ưm. Chú à, xin chú hãy nói cho chúng cháu biết đi!

Trương Đông Thăng mím môi, đứng dậy dập điếu thuốc, đi đi lại lại một hồi, rồi lại ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau, hỏi vẻ quan tâm:
Nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cháu muốn làm gì?

Chu Triều Dương hít thở một hơi thật sâu:
Cháu muốn giết hai người lớn, cháu cần phải hạ độc, cháu cần biết chú làm thế nào để đạt được mục đích.

Phổ Phổ hỏi vẻ kinh ngạc:
Anh muốn giết ai? Giết con mụ đó sao? Sao lại là hai người?

Chu Triều Dương không buồn để tâm, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trương Đông Thăng.

Việc này...
, Trương Đông Thăng cắn môi, chau mày nói:
Hai người đó là gì với cháu?


Việc này chú không cần biết, tóm lại, cháu sẽ không liên lụy đến chú, chỉ cần chú giúp cháu, cháu quyết không làm liên lụy đến chú đâu.

Trương Đông Thăng lắc đầu:
Nghe chú nói này, cháu vẫn còn nhỏ, nghĩ gì cũng quá đơn giản mất rồi, hạ độc không hề đơn giản giống như cháu nghĩ, sẽ bị cảnh sát điều tra ra được. Hơn nữa, chỉ cần cháu tiếp cận với đối phương, hạ độc vào thức ăn của đối phương, nếu không thì người đó sao có thể ăn phải thuốc độc được chứ?


Nhưng chú đã đi công tác, vậy chú làm thế nào để đầu độc chết vợ của mình được? Cảnh sát chẳng phải là cũng không hề phát hiện ra sao?

Trương Đông Thăng bĩu môi:
Rất phức tạp, chú cũng là do may mắn thôi, nếu không e là cảnh sát vẫn điều tra ra được.

Chu Triều Dương nói:
Dù sao bọn cháu đã biết chú giết người, chú nói cho cháu biết cụ thể cần phải làm thế nào, cũng chẳng có việc gì ghê gớm cả.
Cậu nhấn mạnh ngữ khí:
Tóm lại hôm nay chú nhất định phải nói cho cháu biết. Phổ Phổ, em sẽ giúp anh nhỉ.

Phổ Phổ khẽ cắn răng, do dự một lát, cuối cùng vẫn hướng về Trương Đông Thăng:
Chú à, chú nhất định phải nói cho anh ấy, nếu không, chú biết rồi đấy.

Sắc mặt Trương Đông Thăng trở nên lạnh giá, nhìn ngắm hai đứa trẻ trước mặt, lúc này đây, trong ánh mắt Phổ Phổ dường như còn mang theo sự khẩn cầu, còn trong ánh mắt của Chu Triều Dương thì hoàn toàn chỉ còn lại thứ cảm giác dồn nén người khác.
Nếu như Đinh Hạo cũng có mặt ở đây, e rằng anh ta đã trực tiếp khống chế cả ba đứa, rồi sẽ ép hỏi ra vị trí cất giấu máy ảnh, cuối cùng giết luôn cả ba đứa, nhưng lần nào đến bọn chúng cũng đều thương lượng trước, để lại một đứa ở ngoài, anh ta thực sự không dám ra tay.
Anh ta đã gây ra hai vụ án mạng thần không biết, quỷ không hay, thậm chí phía cảnh sát cũng không thể điều tra ra được, thật không ngờ số phận của anh ta lại nằm trong tay ba đứa tiểu quỷ, anh ta cảm thấy đúng là một sự giễu cợt khôi hài.
Anh ta hít thở thật sâu, nghĩ bụng bọn tiểu quỷ này đã biết anh ta hai lần giết người, cho nên cũng chẳng có gì cần giấu giếm việc anh ta giết Từ Tịnh như thế nào, đành nói:
Vợ chú mỗi buổi sáng sớm đều uống một viên thuốc con nhộng thực phẩm chức năng để làm đẹp, chú giấu thuốc độc trong viên thuốc con nhộng của cô ấy, sau đó đi công tác, nửa tháng sau, cô ấy uống vào viên thuốc có chứa chất độc đó nên đã chết, lúc đó chú đang ở ngoại tỉnh, cho nên cảnh sát không nghi ngờ chú.

Chu Triều Dương hỏi:
Là thuốc độc gì?

Trương Đông Thăng chau mày:
Cyanide1, có lẽ cháu không biết.

1. Cyanide: tên gọi loại hóa chất cực độc có ion [C≡N]-, gồm một nguyên tử cacbon và một nguyên tử nitơ.
Chu Triều Dương lắc đầu, học sinh cấp hai đúng là chưa tiếp xúc với loại chất hóa học này, cậu hỏi tiếp:
Làm sao chú có được độc
dược này?

Trương Đông Thăng trả lời với vẻ miễn cưỡng:
Chú tự điều chế.


Chú chẳng phải là thầy giáo môn Toán sao?


Môn Toán - Lý - Hóa của chú đều không quá tệ.


Chất độc này sau khi uống vào bao lâu thì khiến cho người ta tử vong?

Trương Đông Thăng thở dài nhìn một cậu học sinh
hiếu học" như vậy, bĩu môi:
Mấy phút sau.

Chu Triều Dương suy nghĩ một hồi:
Không đúng, chú đang nói dối!


Chú không lừa cháu đâu, đến bây giờ chú còn gì đáng phải lừa nữa chứ?


Vợ chú uống viên thuốc ở nhà, theo như lời chú nói mấy phút sau là chết rồi, sao lại chết ở trên đường chứ?


Việc này à...
, Trương Đông Thăng chỉ có thể nói hết tất cả các bí mật trong việc giết Từ Tịnh ra,
Thực ra độc dược của chú được giấu trong một viên thuốc nhộng nhỏ hơn nữa, rồi viên nhộng nhỏ hơn nữa đặt vào trong viên nhộng to. Lớp ngoài của viên nhộng sẽ được phân giải ở trong dạ dày, chẳng mất khoảng thời gian mấy phút cả, nhưng hai lớp trong của viên nhộng thì có sự khác biệt, thời gian sẽ lâu hơn, cho nên vừa vặn sau khi cô ấy ra khỏi nhà, bị đột tử ở trên xe.

Chu Triều Dương gật đầu hài lòng:
Chú thì đang đi công tác, vợ chú lại đột tử ở trên xe, thảo nào cảnh sát không điều tra chú. Nhưng nếu vợ chú không uống viên nhộng đấy vào buổi sáng, vậy thì chú phải làm thế nào?


Cô ấy thường đều uống buổi sáng, nhưng nếu cho dù có uống buổi tối, có chết ở trong nhà, chú đang đi công tác thì cũng ít khả năng bị nghi ngờ, chỉ cần chú về sớm và hỏa thiêu thi thể của cô ấy thì không còn ai biết được nữa. Đương nhiên việc cô ấy uống viên thuốc trước khi ra khỏi nhà, cuối cùng bị đột tử trong quá trình lái xe là kết quả tốt nhất. Như vậy thì cảnh sát giao thông sẽ điều tra, cảnh sát giao thông sẽ không đủ chuyên nghiệp. Cho nên chú mới nói vận may cũng vô cùng quan trọng. Còn nếu cháu muốn dùng độc dược để giết người, nếu như đối phương ăn thứ đồ nào đó và chết ngay, thì cảnh sát sẽ cho là bị trúng độc, liệu có thể không nghi ngờ đến cháu - người đã tiếp cận với đồ ăn của họ sao? Cho nên cháu không cần nghĩ nữa, việc dùng độc dược để giết người vốn không đơn giản như cháu nghĩ đâu.

Chu Triều Dương suy nghĩ giây lát, chau mày, thì ra người đàn ông này giết vợ không hề đơn giản như vậy. Còn cậu thì sao, ngay cả cơ hội để tiếp cận với hai người đó còn không có, vậy làm thế nào để hạ độc đây?
Giây lát sau cậu lại ngẩng đầu lên:
Loại độc dược này chỉ có ăn vào mới có thể đầu độc chết người được sao?


Ơ... đương nhiên rồi.


Nếu như mũi ngửi vào thì sao?


Vậy thì cần phải ở trong môi trường kín mít, trong cả bầu không khí đều là độc dược, sao mà có thể điều chế ra nhiều độc dược như vậy chứ?


Tiêm vào thì sao?


Ơ...
, Trương Đông Thăng chau mày nhìn cậu, nói vẻ bất lực:
Trên phương diện lý luận thì có thể, nhưng, cháu muốn làm gì?


Tiêm có phải là còn chết nhanh hơn ăn vào không?

Trương Đông Thăng nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi:
Ơ... sao cháu biết?


Chúng cháu từng học về hệ thống tuần hoàn trong cơ thể người.


Rốt cuộc cháu muốn làm gì?


Chú hãy đưa thuốc độc cho cháu, cháu tự nghĩ cách.

Trương Đông Thăng thất kinh, về điều này thì anh ta bất luận thế nào cũng không thể đồng ý được. Nhìn bộ dạng của tên tiểu quỷ này, thực sự chuẩn bị giết người, nếu như đưa thuốc độc cho nó, tên tiểu quỷ này giết người không bị cảnh sát bắt được mới lạ. Cảnh sát bắt được nó, trăm phần trăm là nó sẽ khai ra mình. Anh ta vội lắc đầu:
Chú hết thuốc độc rồi, ném đi rồi, thứ đồ ấy chú sao có thể cứ để đấy để đợi cảnh sát đến điều tra được chứ?


Không có thì chú có thể lại điều chế tiếp, chú nói chú biết cách điều chế thuốc độc mà.


Nguyên liệu chú cũng hết rồi.

Chu Triều Dương lắc đầu vẻ rất kiên định:
Chú nói dối, chú chắc chắn có cách. Tóm lại, cháu không cần biết, chú nhất định phải giúp cháu việc này. Hay là, chú giúp cháu giết hai người đó
.

Gì cơ, muốn chú giúp cháu giết người?
, Trương Đông Thăng xém chút nữa kêu lên,
Cháu rốt cuộc muốn giết ai?

Chu Triều Dương cắn răng, giây lát sau thốt ra mấy chữ:
Bố cháu và người đàn bà của ông ấy!

Trong khoảnh khắc, Phổ Phổ vốn thấp thỏm không yên, cuối cùng chợt thay đổi sắc mặt:
Gì cơ, còn có một người anh muốn giết là bố anh?

Trương Đông Thăng thè lưỡi ra ngoài, cũng ngẩn người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đứa Trẻ Hư.