CHƯƠNG 80
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 1083 chữ
- 2020-05-09 01:32:32
Số từ: 1070
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Thứ 5 ngày 4 tháng 7 năm 2013.
Mình cần phải làm thế nào đây, không còn ngày nào có thể tồi tệ hơn được nữa!
Mình sợ bọn họ lại muốn thuyết phục mình đi tống tiền kẻ sát nhân, bèn đưa họ đến Cung thiếu nhi chơi để kéo dài thời gian.
Đến Cung thiếu nhi, Phổ Phổ nhìn thấy con ôn đó cũng đến Cung thiếu nhi, muốn báo thù cho mình. Mình cảm thấy không thực tế, người ở Cung thiếu nhi đông như vậy, nếu bị ai nhìn thấy mình, bố mình mà biết thì mình thê thảm rồi.
Hạo Tử nói không vấn đề gì, tất cả cứ giao cho cậu ta, mình lén đi theo sau là được rồi.
Hai đứa bọn họ vào trước, mình sợ bị con ôn đó bắt gặp, nên đi phía sau một đoạn. Phổ Phổ tìm thấy con ôn học trong lớp Thư pháp ở tầng 6, bảo mình đứng chờ ở lối ra vào cầu thang, nó và Hạo Tử canh ở bên ngoài nhà vệ sinh, chỉ cần một mình con ôn vào nhà vệ sinh, thì sẽ kéo nó vào, đánh cho một trận. Mình lo bọn họ sẽ đánh con ôn bị thương, nhưng Đinh Hạo bảo đảm không để xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng vẫn cứ xảy ra chuyện, con ôn bị bọn họ kéo vào nhà vệ sinh mới mấy phút, bọn họ đã chạy ra, kéo mình chạy xuống tầng 2, nói con ôn con không may ngã xuống dưới rồi.
Sau đó bọn họ mới nói thật với mình, Hạo Tử kéo con ôn vào trong nhà vệ sinh nam, con ôn chửi bọn họ và còn nhổ nước bọt, khiến Hạo Tử nổi giận. Cậu ta rứt mấy sợi lông nhét vào miệng nó khiến cho nó buồn nôn, kết quả là con ôn đã cắn rách tay cậu ta. Trong lúc quá tức giận, cậu ta đã bê con ôn con lên bậu cửa sổ rồi đẩy nó xuống.
Mình chửi cậu ta sao lại đẩy con ôn con xuống, cậu ta cũng hối hận. Phổ Phổ nói, bây giờ có trách móc cũng không có tác dụng gì, nếu như con ôn con chết rồi, thì sẽ không ai biết là do bọn nó gây ra. Nó bảo mình hãy xuống xem xem con ôn đó đã chết hay vẫn còn sống, hai đứa bọn nó trốn ở cửa sổ tầng 2 để chờ đợi tín hiệu của mình
Ở dưới lầu, mình không chen được vào đoàn người đông đúc, ngược lại, bọn họ ở trên lầu lại nhìn rõ con ôn đã chết rồi, ra hiệu cho mình đi trước, bọn họ đi xuống rồi cùng tập hợp ở cổng sau.
Sau đó bọn mình trở về nhà, không ai nhắc đến chuyện này cả. Mình rất sợ hãi, mặc dù là bọn họ giết người, nhưng việc này có bị coi là do mình đầu têu hay không? Nhưng ý định của mình vốn không phải để cho con ôn đó phải chết mà, cùng lắm cũng chỉ là
làm cho nó khóc lóc một trận cho hả dạ thôi. Nhưng nếu mình nói như vậy, liệu mọi người có tin không? Nếu bố mình biết mình và bọn họ là một hội với nhau, thì mình chết chắc rồi.
Phổ Phổ lại nói đến việc tống tiền kẻ giết người, nó nói xảy ra việc lớn như vậy, bọn nó không thể nào ở lại thành phố Ninh được nữa, cần phải tống tiền được một món lớn, sau đó đến thành phố khác sinh sống. Bây giờ mình nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cách này mà thôi. Nếu như bọn họ bị bắt, mình có nói gì thì cũng không nói cho rõ được. Nhưng làm thế nào để tìm được tên sát nhân đây? Liệu có thể lấy được tiền một cách thuận lợi hay không?
Trong lòng mình vô cùng hỗn loạn.
Đọc đến đây, trái tim của Nghiêm Lương như rơi xuống, thì ra vốn dĩ chỉ là một hành vi trả thù xuất phát từ mối hận trong lòng do hoàn cảnh gia đình, có lẽ chỉ là đánh con bé mấy cái, làm cho nó khóc, kết quả lại diễn biến thành một vụ giết người.
Cuối cùng biến thành vụ án mạng chắc cũng không phải là ý định ban đầu của Đinh Hạo và Phổ Phổ, nhưng khi đọc đến đoạn một học sinh cấp hai thật không ngờ lại nghĩ ra được chiêu trò nhổ sợi lông dương vật nhét vào miệng đối phương khiến người ta kinh tởm, chính ông cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ vì đối phương không khuất phục, không cúi đầu, cắn bị thương ở tay, nên trong lúc tức giận đã đẩy con người ta xuống dưới, tâm lý của đứa trẻ có tên Đinh Hạo này nóng nảy đến chừng nào? Thảo nào mà là vua đánh nhau ở cô nhi viện, loại tính cách này, có lẽ được hình thành do một khoảng thời gian dài luôn có thói quen dùng bạo lực để giải quyết mọi tranh chấp thì phải.
Ông cũng hiểu được sự lo lắng của Chu Triều Dương sau khi xảy ra sự việc, dù sao cũng là cùng đi đến Cung thiếu nhi, nếu như bọn chúng bị bắt, cậu nói ý định ban đầu của cậu chỉ là làm cho Chu Tinh Tinh khóc lóc thôi, e rằng không mấy ai tin, bố cậu cũng không tin.
Qua những câu chữ trong cuốn nhật ký của cậu có thể nhận ra, từ tận trong tâm khảm, cậu là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của bố nhưng lại luôn khao khát có được tình yêu của bố. Nhưng lần nào cũng thất vọng nhiều hơn hy vọng, cậu lo lắng vụ án của Chu Tinh Tinh bị điều tra ra được. Trước đây dù ít nhưng dù sao thì cũng vẫn còn có tình yêu của bố, nhưng nếu bị phát hiện thì cánh cửa tình thương của bố sẽ vĩnh viễn đóng chặt trước mặt cậu, đây mới là căn nguyên nỗi sợ hãi của cậu.
Nghiêm Lương thậm chí còn hơi sợ hãi phải đọc tiếp nội dung cuốn nhật ký.