Chương 9: Công tác ngắn hạn
-
Dùng Hết Đời Để Yêu
- Vu San
- 2821 chữ
- 2020-05-09 01:07:01
Số từ: 2804
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lúc Giang Tu Nhân đến giờ tan tầm ở trước tòa nhà văn phòng cục công an ngồi vào BB của Lâm Miểu thì Lâm Miểu hiểu được, cái tên biến thái này cố ý muốn cho cô xấu mặt. Mọi người đi đến bên cạnh đều gắt gao nhìn Lâm Miểu, còn cố ý tiến lên đây lên tiếng kêu gọi Giang Tu Nhân. Có nữ nhân đi qua còn cố ý ‘ hừ ’ một tiếng.
Giang Tu Nhân kéo Lâm Miểu qua, tùy ý hôn hôn, căn bản không thèm để ý đang bị mọi người nhiệt tình quan sát.
Giang Tu Nhân đưa văn kiện cho cảnh sát đang lửng thửng đi đến, hai người tựa như khỉ trong vườn bách thú ngồi ở trong xe mặc người đi thăm. Lúc Lâm Miểu cảm giác mình đã bị bang cảnh sát này nhìn xuyên qua, mới có thể rời đi khỏi trụ sở công an.
Muốn đi ăn cơm thế nào? Có nghĩ là thay đổi khẩu vị? Hôm nay có người đặt biệt mời em?
Mời em? ! Phải là em mời khách mới đúng.
Các người xem như giúp nhau hỗ trợ a.
Giang Tu Nhân sờ sờ đầu Miểu Miểu , cười nói.
Lâm Miểu không muốn suy nghĩ, cô chạy xe đến ‘ Khúc Kính Thông U ’.
Lưu Đông Phương cùng muội muội nhìn thấy Giang Tu Nhân chân tay co cóng từ trong xe xuống, nhịn không được cười to. Lâm Miểu thấy được, cũng cười , Giang Tu Nhân ngồi ở trong xe của cô, có vẻ buồn cười.
Lâm Miểu nhìn thấy Lư Huệ hôm nay mặc chính là đồng phục thợ cả, cô không để ý chuyện đã qua chào hỏi, cô đối Lư Huệ cười cười, cúi đầu thẹn thùng . Lưu Đông Phương nhìn nhìn Lâm Miểu, nghĩ thầm, thằng nhãi Giang Tu Nhân này thật không hỗ là xuất thân làm tâm lý học, Lâm Miểu sao có thể chạy thoát?
Giang Tu Nhân vẫn như vậy bá đạo ôm Lâm Miểu, hắn cười nói:
Chúng ta đi vào trước đi.
Miểu Miểu, vị mỹ nữ kia là muội muội Đông Phương, gọi LưuNamphương. Chức hiệu trưởng công trình NghiễmNam. Em gọi là cô ấy Chị Nam Phương. Nam Phương, đây là Miểu Miểu.
Chị Nam Phương, nhĩ hảo, em là Lâm Miểu.
LưuNamphương mở to hai mắt:
Chị nghe Đông Phương nói qua em tuổi rất nhỏ, em rốt cuộc phải 20 tuổi không?
Lâm Miểu lắc đầu:
Em đi học sớm, cao trung cũng chỉ có hai năm.
Em là thần đồng? !
Là Đệ đệ của em, em không phải.
Lâm Miểu khẳng định nói.
Miểu Miểu, anh ra mặt không tốt, lần này mẹ mẹ của Thành Thành có thể được phóng thích, đều là Đông Phương hỗ trợ . Cho nên, anh ta hi vọng em cũng có thể giúp cho anh ta một chút.
Lâm Miểu không nghĩ tới mẹ mẹ của Thành Thành có một ngày được ra, cô chân thành nói:
Cám ơn anh, cám ơn Đông Phương ca. Em cũng không biết nên như thế nào cảm tạ các anh mới tốt.
Lưu Đông Phương cười nói:
Em không cần cám ơn anh, anh cũng có chuyện cầu em hỗ trợ.
Lâm Miểu về sau biết rõ ngọn nguồn, cũng đáp ứng rồi nhận lời dạy thay.
Lâm Miểu cầm lấy sách giáo khoa, mới biết được là mình dạy Anh ngữ căn bản.
A, hoàn toàn không có vấn đề. Kỳ thật em trước khi trở về , có dạy cho một đệ tử đi du học, dùng để dạy chính là tài liệu này.
Lưu Nam Phương vô cùng cao hứng:
Miểu Miểu, nếu không em tới trường học của chúng ta dạy đi?
Lâm Miểu lắc đầu:
Chị Nam Phương, em đối với chị có can đảm, em đối nghề nghiệp giáo sư này rất tuyệt vọng.
Ba người còn lại cười ha ha.
Lưu Nam Phương mập mờ đối với Giang Tu Nhân cười:
Nhị ca, đây là anh chịu khó đi đâu mà tìm bảo bối thế? Em đố kỵ đó a.
Giang Tu Nhân đáng ghét liên tục sờ sờ đầu Lâm Miểu :
Miểu Miểu của anh chính là bảo bối của chủ tịch Bắc Cương.
Lưu Nam Phương bừng tỉnh đại ngộ:
A, nguyên lai là nữ nhân của a di Hoàng Dĩnh.
Sau đó nhìn có chút hả hê nói tiếp:
Xem ra có người muốn khóc nhè ! Thật là hả hê trong lòng.
Trong nội tâm Lâm Miểu phát khổ một hồi, tình hình tối hôm qua là chính mắt cô nhìn thấy. Nữ nhân gọi là Trần Tuyết kia thật đáng buồn, tự cho là thông minh, không nghĩ tới cũng là bị người luôn luôn tính kế.
Mẹ mẹ của Thành Thành cuối cùng từ ngoài ngàn dặm trở lại cái thành phố này, bà không nghĩ có một ngày mình còn trở về đây . Cái nữ nhân thiện lương này thật không biết biểu đạt cảm kích của chính mình đối Lâm Miểu , bà ở nhà lúc Lâm Miểu tới ăn cơm , dùng hết tâm tư chiếu cố Lâm Miểu, đối Lâm Miểu hưởng thụ sự chiếu cố của bà tự đáy lòng khoái hoạt.
Lâm Miểu nói cho bà biết:
Phòng này đã thương lượng thanh toán xong, còn có khoản đền bù tổn thất khi chính thức khởi động hạng mục mới có thể có được.
Lâm Miểu nói cho mẹ mẹ, mình bây giờ tiếp nhận một công việc lớn, cô tại trên bàn cơm đối cha mẹ nói:
Ở đây học phí giờ dạy so với Khương lão sư cho cao hơn nhiều,cũng là dùng cùng một quyển tài liệu giảng dạy, soạn bài đều miễn.
Hai vợ chồng Lâm Trí cũng biết thói quen của nữ nhi bắt đầu từ ĐH năm 3, chủ nhiệm khoa ở lớp học đại học phi thường yêu mến Lâm Miểu.
Hoàng Dĩnh hỏi con gái:
Con dạy đến lúc nào? Ba tháng sau con tham gia cuộc thi nhân viên công vụ thì về sau sẽ chính thức công tác. Con có rãnh không?
Không có vấn đề, phần của con đây là công tác ngắn hạn . Chính là bởi vì như vậy, tiền lương mới cực kỳ cao.
Hai vợ chồng đều nở nụ cười, đây là Lâm Miểu.
Mẹ mẹ, hai người cười cái gì? Lâm Hâm cùng thầy hướng dẫn của nó đã đi Pháp rồi, con gọi nó mua cho con vài thứ, nó muốn con chính mình bỏ tiền.
Lâm Trí nhìn có chút hả hê nói:
Con gái, không phải ba đả kích con, Lâm Hâm giá cả cùng trong nước có lẽ là giống nhau . Làm sao con mỗi lần đều bị tiểu tử Lâm Hâm này lừa dối?
Cha. . . . . .
Lâm Miểu làm nũng nói.
Con cũng thật là, những học sinh kia con đều có thể đối phó, làm sao lại không đối phó được Lâm Hâm ? Mẹ sốt ruột cho con.
Mẹ!
Hai vợ chồng Lâm Trí cười ha ha.
Lâm Miểu bắt đầu đi học, đối phó những đệ tử lớn này so với cô, Lâm Miểu có rất nhiều chiêu.
Dựa theo cách nói của ThànhThành, hiện tại nha đầu thông minh Lâm Miểu đã sa vào vương bát đản . Lâm Miểu đi theo Giang Tu Nhân hiểu biết rất nhiều về thủ đoạn mới lạ, hưởng thụ vật chất cao cấp nhất , Lâm Miểu không biết mệt. Mỗi ngày xuất hiện ở nơi cao cấp, chỉ sử dụng một cái nhãn hiệu cũng trang bị đến hàm răng.
Khoa trương nhất chính là, Giang Tu Nhân mang theo Lâm Miểu đi Hongkong chơi hai ngày, mục đích duy nhất lại là cùng bằng hữu Giang Tu Nhân đánh Golf, đua ngựa. Hơn nữa Văn Nhạc ảnh đế Tân Tấn lại là bằng hữu Giang Tu Nhân, Lâm Miểu thẳng đơ đứng ở trước mặt người này, háo sắc há to mồm, mở to hai mắt. Văn Nhạc so với trên màn ảnh thoạt nhìn gầy hơn một ít.
Lâm Miểu không chút do dự từ trong túi lấy ra album mới mà cô vì Thành Thành vừa mua hé ra đưa cho Văn Nhạc:
Có thể không mời ông kí tên? Bằng hữu của tôi là ‘ muỗi ’ của ông.
Văn Nhạc nhìn bạn gái Giang Tu Nhân, dở khóc dở cười.
Giang Tu Nhân sủng nịch nói:
Bị tôi làm hư .
Bản thân phụ thân của Văn Nhạc chính là cá sấu lớn của giải trí Hongkong, Văn Nhạc xuất hiện thỏa mãn ngàn vạn thiếu niên, các thiếu nữ ảo tưởng tốt đẹp.
Lâm Miểu thấy rất nhiều ngôi sao cùng gương mặt trên bìa tạp chí tài chính và kinh tế thường xuyên xuất hiện, trong đó cũng không thiếu trong nước. Giang Tu Nhân luôn dùng nói tiếng quảng đông đáp lại sự ân cần thăm hỏi của người khác. Lâm Miểu tà tà nhìn hắn:
Làm sao anh biết nhiều người như vậy? Anh rốt cuộc là người Bắc Trữ hay là người Hongkong?
Năm nay mùa hè nóng cực kỳ, chính là ‘ Khúc Kính Thông U’ luôn làm cho người ta cảm thấy mát mẻ, loại mát mẻ thấm vào ruột gan. Lâm Miểu cảm thấy thích cực kỳ, cô yêu mến hoàn cảnh nơi này.
Lâm Miểu đi đến một chỗ sân, chứng kiến tường vây bên cạnh có một phòng vô cùng đáng yêu, Lâm Miểu đến gần xem xét, nguyên lai là phòng toilet.
Lâm Miểu há to mồm, nếu như không phải bởi vì nhìn thấy có một bồn cầu tự hoại, Lâm Miểu sẽ cho rằng đây là phòng khách.
Lâm Miểu đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe được cách vách có người nói chuyện:
A Nhân, em làm cái gì vậy? Đừng nói là em đang thật sự. Tuổi nhỏ như vậy, em cần phải hiểu rõ .
Lâm Miểu lẳng lặng ngồi xuống.
Ca, anh không phải đâu? Nghĩ gì thế? Trần Kha cho rằng nhạc phụ làm tỉnh trưởng em chính là cá trong chậu, mà hãy chờ xem. Có khi Trần gia hắn mất mặt . Em cùng ba ba thông qua, anh yên tâm, em biết mình đang làm cái gì.
Rõ ràng truyền đến tiếng cười nhạo của Giang Tu Nhân.
Lâm Miểu nắm chặt nắm tay.
Triệu Thanh đã bắt đầu hành động, trò hay bắt đầu . Anh xem a, em lần này muốn nghẹn chết bọn họ. Còn băn khoăn trường học, nghĩ cái chuyện tốt gì ? ! Hiện tại chính là khối giá trị vài triệu.
Lâm Miểu chậm như rùa trở lại đại sảnh, nhìn thấy Lâm Miểu, Giang Tu Nhân đem cô kéo vào trong ngực, nhìn thấy Lâm Miểu xuất mồ hôi, hắn cầm lấy khăn mặt lạnh, nhẹ nhàng mà lau cho Lâm Miểu:
Như thế nào ra nhiều mồ hôi như vậy?Taycủa em sao lại lạnh buốt như vậy? Có phải là không thoải mái hay không?
Có chút, trời quá nóng .
Miểu Miểu, đây là anh cả anh Giang Tu Văn.
Miểu Miểu cười ngọt ngào:
Giang thúc thúc, chú không biết ta? Ta là Lâm Miểu, năm đó lúc chú kết hôn, là ta cùng Lâm Hâm làm hoa đồng.
Giang Tu Văn bừng tỉnh đại ngộ:
A, nguyên lai là Miểu Miểu nha? Đã cao lớn như vậy rồi, thật sự là con gái lớn thay đổi quá, ta cũng không nhận ra . Làm sao ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ta cũng không dám nhận biết.
Giang Tu Nhân đem Lâm Miểu kéo vào trong ngực:
Cái này vai vế loạn rồi.
Đang ngồi đều cười lên ha hả.
Miểu Miểu cầm cuốn kiểm tra của học trò về đến nhà, hai vợ chồng Lâm Trí đều ở nhà.
Lâm Miểu ngồi xuống, mẹ mẹ rót một chén nước cho con gái:
Nóng quá rồi a?
Dạ, hôm nay trường học điều hòa hỏng rồi. Những bài thi này của học sinh khiến cho con càng nóng, đành phải về nhà.
Lâm Trí nhìn nhìn bài thi, cười nói:
Rất tuyệt vọng .
Lâm Miểu hoang mang nói:
Chẳng lẽ bổn phận của học sinh không phải là hảo hảo học tập sao? Đã đến trường học đi học, không hảo hảo học tập, mỗi ngày còn muốn ngồi ở trong phòng học chịu dày vò, đây không phải là làm lãng phí thanh xuân còn lãng phí thời gian sao? Không có tính toán nha! Còn không bằng trực tiếp đuổi học, nên đùa chơi, nên vui mừng, gánh nặng phụ huynh còn có thể nhẹ một chút.
Hoàng Dĩnh sờ sờ đầu con gái:
Con gái, lời này con cũng không nên tới trường học nói lung tung, đắc tội với người ta .
Lâm Trí nhìn thê tử, vui mừng nói:
Bà xã, anh thật sự là cảm tạ em, đối với em sinh hai bảo bối này.
Lâm Miểu cầm lấyđiện thoại của ba ba:
Ba ba, ba cho mượn điện thoại đánh quốc tế đường dài. Nguyên lai con có một đệ tử bây giờ đang ở Mĩ quốc, con muốn hỏi việc du học của hắn.
Như thế nào? Con gái, con nghĩ cái gì?
Không biết, con nghĩ cho rõ ràng, nói rõ ràng. Lâm Hâm sắp đến Mĩ quốc làm nghiên cứu sinh, con nghĩ muốn đi.
Ba xem có thể, ba gọi là người giúp con làm thủ tục.
Cám ơn ba ba, ba cũng đừng quản, chính con sẽ tự làm, có cần chỗ nào con sẽ nói.
Trở lại gian phòng, Lâm Miểu bấm điện thoại Phùng Kiếm:
Phùng Kiếm, ta là Miểu Miểu.
Miểu Miểu, là cô! , như thế nào muộn như vậy còn điện thoại cho ta?
Lâm Miểu le lưỡi:
Thực xin lỗi, ta quên giờ chênh lệch .
Phùng Kiếm cười nói:
Không quan hệ, ta nghĩ đến cô bảo ta đứng dậy than thở ? Biết không? Ta vừa rồi lại mộng thấy cô, còn chưa cấp bách, đã bị cô làm tỉnh lại rồi, cô phải bồi ta.
Lâm Miểu mặt đỏ hồng mắng:
Bệnh tâm thần! Cậu không thể cứ mỗi lần đều nói việc này nha?
Ta biết rõ cô nhất định là có chuyện, nói đi.
Phùng Kiếm, lần trước cậu nói có thể xin cho ta đi, phải không?
Đại dương miền mơ ước, bờ bên kia Phùng Kiếm tranh thủ thời gian ngồi dậy, khó nén hưng phấn:
Miểu Miểu, có thật không? Cô nguyện ý ra đi ? !
Lâm Miểu cảm động gật gật đầu:
Đúng, ta nghĩ nên đi ra ngoài xem sao.
Được! Ta lập tức gọi người làm thủ tục cho cô.
Phùng, Phùng Kiếm, cậu có thể, cậu có thể không thể. . . . . .
Lâm Miểu cắn môi, cảm thấy không biết nên biểu đạt như thế nào.
Phùng Kiếm cắt đứt Lâm Miểu:
Lâm Miểu, cô có phải hay không có chuyện gì nha? Đừng có dông dài , ta hiện tại tâm đều hăng hái rồi, nói mau a, đừng giày vò ta.
Ta nghĩ lén lút đi ra ngoài, không nghĩ sẽ làm thủ tục, cậu làm được hả? Ta cùng ba ba đều nói tốt lắm.
Phùng Kiếm sốt ruột hỏi:
Miểu Miểu, cô có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Ta đều vội muốn chết. Có muốn hay không ta trở về?
Lâm Miểu tranh thủ thời gian lắc đầu:
Không cần, không cần, ta chỉ phải không nghĩ như vậy.
Phùng Kiếm biết rõ Lâm Miểu đã gặp chuyện, hắn cũng hiểu được tính cách Lâm Miểu , Lâm Miểu nghĩ người khác không biết chuyện thì tuyệt đối sẽ không nói ra.
Phùng Kiếm trầm ngưng một chút:
Miểu Miểu, cô có hộ chiếu không? Hộ chiếu nhất định là phải tiến hành ngay tại chỗ.
Có.
Vậy là làm tốt rồi. Cô đừng lo lắng, ngày mai cô đem hộ chiếu giao cho một người, hắn bây giờ đang ở Bắc Trữ thị, hắn là ông nội của đệ tử ta, có thể tin cậy. Chuyện còn lại để ta lo.
Lâm Miểu đỏ mắt, nhỏ nước mắt:
Phùng Kiếm, cám ơn cậu. . . . . .
Phùng Kiếm lại du côn nói:
Hắc hắc, cô đã đến rồi, ta liền không cần ‘ nằm mơ ’ .
Lâm miểu:
. . . . . .