Chương 17: Cảnh sát nho nhỏ


Số từ: 2133
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Thành Thành trực tiếp phát một thùng giấy đồng phục cảnh sát trợn mắt há hốc mồm, đối với linh kiện rườm rà đồng dạng vô sách thúc thủ. Nàng phân đến ở lầu chót ký túc xá, gần tòa nhà văn phòng. Mặc dù sức nặng đối với Thành Thành mà nói không có gì, nhưng thể tích đối với Thành Thành mà nói thì có vấn đề. Lại phát thêm hai bộ trang phục và đạo cụ, hai đôi giày dùng cho trận đấu bóng rổ.
Đồng chí khoa hành chính nói với Thành Thành, nàng có thể phân mấy lần để tóm, trước tóm tại ký túc xá, sau chậm rãi tóm tại nhà, hơn nữa dặn dò Thành Thành ở ký túc xá tất cả nhất định phải có nguyên bộ đồng phục cảnh sát. Thành Thành cười đáp ứng, cô nhìn thấy khoa truởng khoa hành chính rõ ràng xuất thân binh nghiệp, ngừơi thập phần phóng khóang. Nàng chẳng quan tâm nhiều, đem bốn chiếc giầy đeo trên cổ, đối khoa trưởng đại nhân nói:
Đổng thúc thúc khoa trưởng, mời thúc một lòng giúp tôi, thả tôi trên bờ vai là đựơc.

Đổng khoa trưởng nhìn thấy Thành Thành không làm ra vẻ chút nào, lập tức thích, hắn cười nói:
Cô có được hay không? Không được thì tôi giúp cô a.

Thành Thành nói:
Sức nặng là không có vấn đề, thể tích có chút vấn đề, đặt ở trên bờ vai thì mọi thứ giống nhau.
Thành Thành trong thang máy may mắn nhìn thấy tam đại đầu sỏ cục công an, chính là Vu Đinh cục trưởng, bí thư Xa Lỗ Quốc, phó cục trưởng kiêm trị an chi đội chi đội trưởng Giang Tu Nhân.
Ba người đều không nhịn cười, Vu Đinh cười nói:
Tiểu đồng chí, vừa tới đã bị Hầu chủ nhiệm phái đi làm việc, hảo hảo huấn luyện, tranh thủ đột phá.

Thành Thành mặc dù da mặt dày, cũng không thoát đỏ bừng cả khuôn mặt, hôm nay mới ngày đầu tiên, cái này phát ra quá mất mặt. Tại thang máy ký túc xá nhìn thấy Mạc Phi, Mạc Phi há to mồm, nhìn xem Thành Thành, sau đó xoa xoa con mắt, xác định sau này, lập tức đặt câu hỏi:
Cô đang làm gì vậy?


Vấn đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi sao? Giúp ta đem lên tầng cao nhất, cám ơn.


Đừng nhúc nhích, bảo trì tư thế, cười một cái.
Mạc lập tức lấy điện thoại di động ra.

Mạc Phi, ngươi .

Mạc Phi chụp đủ, một mặt giúp Thành Thành đem thùng buông, một mặt nói:
Vừa rồi nét mặt của ngươi không đủ chuyên nghiệp, lần sau nhớ rõ phải cải tiến nha.

Thành Thành hắc hắc lộ ra một hàm răng trắng:
Tôi vừa nhìn thấy ba vị đại lãnh đạo, bọn họ đều cười phun ra.

Vào lúc ban đêm, Thành Thành mạnh mẽ đã bị bắt. Cả cục công an có một cô gái đi theo chi đội trị an phòng công an Bắc Trữ thị cùng Nam Hải huyện chỗ giáp với tiệm uốn tóc trên phố đi chấp hành chỉnh lý. Con đường này bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, trở thành khu vực không ai quản lí, trị an rất kém cỏi, cư dân phụ cận tiếng oán than dậy đất, sự phẫn nộ của dân chúng rất cao. Cho nên lần này phòng công an liều mạng làm triệt để sửa sang.
Mặc đồng phục cảnh sát ra khỏi nhà Thành Thành vừa vặn đụng với Giang Tu Nhân đi ra cửa, Giang Tu Nhân mặc đồng phục cảnh sát thật là suất ngây người, Lâm Miểu hai cái chân dài đọng ở trên lưng Giang Tu Nhân, hai cánh tay ôm cổ Giang Tu Nhân, mà Giang Tu Nhân ôm lấy mông đẹp của nàng, đang ôn nhu an ủi:
Ngoan ngoãn ở nhà, anh phỏng chừng phải tới hừng đông. Không cho phép ra đi, đừng làm cho anh phân tâm.


Không nha, em cũng muốn đi xem vậy. Em sẽ ngồi trong xe, tuyệt không xuống.
Lâm Miểu tiếng nói trơn tru làm nũng.
Thành Thành ngược lại bị dọa:
Cái gì? ! Muốn tới hừng đông sao? Tôi sáng mai còn phải huấn luyện .

Lâm Miểu nhìn thấy Thành Thành mặc đồng phục cảnh sát, cực kỳ bằng lòng:
Thành Thành, nhìn xem soái ca, đang nhìn cậu, hì hì, ngươi chân tướng kẻ xấu trà trộn vào trong đội ngũ cảnh sát.
Thành Thành đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cho Lâm Miểu một cái tát vào mông:
Tính khác thường không nhân tính.

Lâm Miểu xoa xoa cái mông của mình, chu miệng nhỏ:
Anh xem, Thành Thành đi, ta là cái gì không thể đi?

Cái dạng này của Lâm Miểu làm cho Giang Tu Nhân không biết nên như thế nào yêu thương tiểu nữ nhân của anh mới tốt, anh cười hỏi:
Ngừơi ta là cảnh sát, em là cái gì?


Không nha, không chứ sao.
Lâm Miểu tiếp tục tiếng nói trơn tru, tiếp tục làm nũng. Thành Thành run rẩy một hồi:
Hai người các ngươi, đều quá đáng. Hai người các ngươi chậm rãi chơi a, tôi đi trước.


Em kêu tên anh một tiếng, anh liền mang em đi.


Soái ca.

Giang Tu Nhân lắc đầu.

Giang Tu Nhân.

Tiếp tục lắc đầu.

A Nhân.

Luôn mãi lắc đầu.

Đừng có nằm mơ, em sẽ không kêu anh lão công .
Rút lui. . . . . .
Giang Tu Nhân cuời giòn giã đáp:
Ôi chao!

Giang Tu Nhân vào xe cảnh sát, nhìn thấy Thành Thành đang ngồi ở một xe gắn máy rời đi. Giang Tu Nhân nói:
Thành Thành thật sự rất hiểu chuyện, rất thông minh.

Thế à, Lâm Miểu lần đầu tiên chủ động hôn Giang Tu Nhân:
Cám ơn anh.
Không ngoài ý muốn, Giang Tu Nhân không có buông tha cơ hội lần này, hai người hôn nồng nhiệt một hồi. Cuối cùng, Giang Tu Nhân chủ động buông Lâm Miểu ra:
Không được, anh sẽ nhịn không được, tiểu yêu tinh.
Hắn cầm tay Lâm Miểu qua, đặt ở trên cực đại của mình, Lâm Miểu mặt đỏ tuân lệnh Giang Tu Nhân không biết yêu thương như thế nào mới tốt.
Trên đường, Giang Tu Nhân nói với Lâm Miểu:
Kỳ thật lần này anh thật không có hỗ trợ cái gì, chỉ là cho Lương Hồng đề cử nàng, nàng bị bộ chính trị Hầu chủ nhiệm liếc nhìn trúng, hận không thể ăn Thành Thành.
Giang Tu Nhân thích thú nói cho nàng biết chuyện Thành Thành trong thang máy, hai người cười to một hồi.
Lúc Giang Tu Nhân làm việc Lâm Miểu chưa có thấy, hiện tại Thành Thành thấy được. Nghiêm túc, chăm chú, công tác có trật tự, chú ý hiệu suất, hoàn toàn biết mình là ai, đang làm gì đó.
Mạc Phi lặng lẽ kín đáo đưa cho Thành Thành một bộ bao tay:
Đợi tí nữa thời điểm công tác mang lên.
Giang Tu Nhân nhìn Mạc Phi, một hồi cười dâm đãng. Chẳng lẽ mặt già đỏ lên, không hề thấy lãnh đạo kiêm lão đại.
Mạc Phi lên xe nhìn thấy Lâm Miểu, lại càng hoảng sợ, Lâm Miểu quyệt miệng:
Mạc Phi, ngươi mặc đồng phục cảnh sát thế nào .
Mạc Phi mặt lại run rẩy rồi, hắn nghiêm túc nói:
Lâm tiểu thư, vốn tôi nghĩ cho cô xem một ít hình ảnh buổi sáng hôm nay tôi chụp đựơc hình ảnh quý giá hôm nay, hiện tại tôi thay đổi ý nghĩ.


Không quan hệ, tôi sẽ bảo lãnh đạo anh mệnh lệnh anh cho ta xem .
Lâm Miểu khí định thần nhàn.
Giang Tu Nhân cười nói:
Mạc Phi ngươi không đẹp trai không quan hệ, chỉ cần có người khác đã nói thấy là đựơc.
Nhìn thấy mặt Mạc Phi giống như đỏ, Lâm Miểu cười nói:
Da mặt dày như thế mà anh đỏ mặt, xem ra thật là có tình huống ơ.

Lấy tổ làm đơn vị xuất phát, Giang Tu Nhân ở vị trí xe thứ hai. Trên đường, Lâm Miểu rất hưng phấn, nhìn phía trước, nhìn đằng sau, cảm thấy rất mới lạ. Giang Tu Nhân lấy ra thảm cùng gối đầu:
Miểu Miểu, nếu như mỏi mệt rồi, ở chỗ này nghỉ ngơi.


Dạ, em sẽ ngoan. A, đúng rồi, Mạc Phi, có cơ hội anh nói với Thành Thành, ngàn vạn đừng đụng đến những nữ nhân kia.

Giang Tu Nhân cầm lấy tay Lâm Miểu nói:
Anh đây tổng chỉ huy đều không có ngừơi đưa cho anh bao tay, nhưng là hôm nay tiểu đồng chí mới tiến vào đã có người lặng lẽ cho. Thật sự là đố kỵ ơ.

Mạc Phi làm bộ không nghe thấy.
Lâm Miểu trái lại bắt lấy tay Giang Tu Nhân :
Đuợc rồi, hai cái bao tay này là em tặng cho anh coi như vật đính ước. Nó tượng trưng cho tình yêu thuần khiết nhất của chúng ta.

Sau đó Lâm Miểu học tiếng nói của Thành Thành:
Thúi lắm! Lão nương vẫn là xử nữ, tình yêu ở đâu? ! Nếu không biến, lão nương tiêu diệt ngươi!
Lâm Miểu học được giống như đúc, Giang Tu Nhân cười phun ra, Mạc Phi tiếp tục làm bộ không nghe thấy.
Bởi vì hành động lần này công tác giữ bí mật làm tốt lắm, tổ chức nghiêm mật, phân công minh xác, tất cả các ty chức. Rất nhanh , cả con đường đều bị tận diệt . Thành Thành nhìn thấy một cái bóng đen ở trong bụi cỏ bò đi, nàng tiến lên, tại trong bụi cỏ đem người nọ chế phục . Thành Thành phát hiện hắn chỉ mặc một cái quần lót, hơn nữa cho nữ nhân thấy rõ ràng, xem ra là quá sốt ruột .
Người kia nhìn thấy bắt lấy mình là nữ, hơn nữa vẻ mặt ngây thơ, thích thú nói:
Tiểu đồng chí, ngươi thả ta, ta cho ngươi tiền, rất nhiều tiền.

Thành Thành cười nói:
Xem ra hôm nay thật sự là một cái ngày tốt lành, người người đều muốn nói muốn cho ta tiền.

Thành Thành đang muốn đem hắn ném ra đi, người nọ bối rối nói:
Ta là phó huyện trưởng, thật sự, ta sẽ cấp cho ngươi rất nhiều tiền.
Thành Thành xem xét, quả thật như làm quan, nàng nghĩ nghĩ, điện thoại cho Mạc Phi:
Mạc Phi, ta ở phía sau bắt một nam giới, hắn nói hắn là Huyện trưởng.
Mạc Phi vừa nghe, chấn động. Tranh thủ thời gian nói:
Cô chờ một chút, tôi báo cáo cho Giang đại. Cô không sao chớ?


Không có việc gì, mang theo cái bao tay .

Mạc Phi cùng Giang Tu Nhân rỉ tai một phen, Giang Tu Nhân lớn tiếng nói:
Gọi nàng mang tới, liền đưa trong lúc này! Ta xem có người nào đó dám giả mạo Huyện trưởng!
Thành Thành ở trong điện thoại nghe được, không nói hai lời, đem người nọ liền kéo dài tới truớc mặt Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân xem xét, nguyên lai thật đúng là thường vụ phó huyện trưởng Nam Hải huyện Tất Trung Nguyên. Thời điểm hội họp, thường xuyên đụng phải.
Lâm Miểu từ trong xe nhìn thấy Thành Thành mang theo bao tay sáng choang ném ra một người nam nhân mặc quần ao nữ nhân đến truớc mặt Giang Tu Nhân. Nàng tranh thủ thời gian gọi điện thoại Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân nhìn thấy Lâm Miểu điện thoại, đi đến một bên:
Miểu Miểu.


Không cho anh đụng hắn!

Giang Tu Nhân không nói chuyện, cười để điện thoại xuống. Hắn cầm lấy điện thoại cho Vu Đinh:
Vu cục, hành động rất thuận lợi. Nam Hải huyện Tất Trung Nguyên đã ở hiện trường, hắn không có mặc quần áo.

Vu Đinh sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên:
Tất Trung Nguyên? ! Ngươi chờ một chút, ta cùng Nguyễn bí thư báo cáo đã rồi nói sau.
Đã bắt đầu có người xì xào bàn tán rồi, bị bắt chặt chính giữa người, có phần lớn là trong huyện . Đương nhiên, Bắc Trữ thị cũng không Thiếu
Vu Đinh chuyển cáo Nguyễn bí thư trong lời nói:
Không cần phải mở rộng, mang một mình hắn về nói sau,

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dùng Hết Đời Để Yêu.