Chương 119: Trở mặt lần hai


Ông cụ Tô kìm nén sự khó chịu trong lòng, dịu giọng nói với Lý Thục Phân:
Vợ Kiến Quốc, chị đừng mài dao nữa được không? Tôi nghe tiếng mài d8ao mà hốt hết cả người. Kiến Quốc, Chí Quốc và Vệ Quốc đều là anh em ruột, bây giờ nhà chị không phải lo kiếm ăn qua ngày nữa, con cái cũng c3ó tương lai. Chỉ cần chút tiền rơi ra từ kẽ tay con bé Tô cũng đủ để mấy đứa em họ của nó ăn no rồi, làm người đâu thể keo kiệt như vậy được,9 chị nói có phải không?


Nghe tiếng mài dao đã sợ rồi? Vậy tôi cứ mài! Tôi không chỉ mài dao mà còn phải mài thật nhanh nữa!

Lý Thục Phân dùng vẻ khinh thường nói với ông cụ Tô:
Anh em ruột? Bây giờ nhớ ra là anh em ruột rồi à? Lúc chân Kiến Quốc bị thương, mấy an5h em ruột của ông ấy đâu? Lấy tiền Kiến Quốc dùng để chữa chân đi xây nhà mới là việc anh em ruột nên làm sao?



Bây giờ biết con gái tôi tài giỏi rồi à? Đáng ra phải làm gì đó từ sớm rồi chứ! Khi con gái tôi thi lên đại học, nếu mấy chú thím của con bé chịu trích chút tiền túi ra cho thì con bé Hòa học ở Long Thành đã không phải khổ sở đến thế!

Tô Kiến Quốc cầm một chiếc ghế đẩu, khập khiễng đi ra từ một căn phòng khác trong nhà rồi bước vào căn phòng mà Lý Thục Phân, ông cụ Tô và bà cụ Tô đang nói chuyện. Ông vừa thấy Lý Thục Phân nháy mắt ra hiệu với mình thì đã hiểu ra ngay, vì thế mới nói với bà cụ Tô:
Mẹ, mẹ đừng làm con khó xử. Những năm gần đây, Tô Kiến Quốc con tự thấy bản thân chưa từng bạc đãi nhà mình, làm gì cũng đặt nhà mình lên hàng đầu, cũng vì thế mà khiến Thục Phân và con gái con phải ấm ức.


Lúc đó, con gái con đi học nhưng con lại chưa từng cho con bé một đồng nào. Bây giờ con gái thành công rồi, mẹ bảo con còn mặt mũi nào đến xin tiền con bé? Hơn nữa, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Khi đó ba mẹ cũng nói rồi, để nhà Vệ Quốc và Chí Quốc chăm sóc bố mẹ lúc về già, vậy thì cần gì phải tới đây quấy rầy nhà con nữa.


Người làm anh là con đây mà có tài thì đám con cháu của anh em đã không phải lo. Nhưng mà con lại chẳng có tài cán gì rồi, người có tài là con gái con. Bố mẹ bảo con có mặt mũi nào mà lấy tiền túi của con gái đi cho nhà Chí Quốc và Vệ Quốc?

Dù thớt gỗ này đã lâu năm rồi nhưng vẫn dùng rất tốt, bây giờ bị bà chặt một dao như thế, về sau lấy gì mà thái thịt đây?
Dùng nửa thớt gỗ bị chặt đôi kia sao?
Sau khi lẩm nhẩm mấy lần câu
cũ không đi thì mới không tới
, Lý Thục Phân nén nỗi xót xa tiếc của với chiếc thớt gỗ kia rồi nói với mình:
Dù sao cũng sắp rời khỏi thôn nhà Tô Gia đến thủ đô để sống cuộc sống sung sướng rồi, thớt gỗ này có để cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, nứt thì nứt đi vậy, dù sao đến lúc đó cũng không mang theo được.

Lý Thục Phân thì nhẹ lòng rồi nhưng ông cụ Tô và bà cụ Tô lại không thoải mái chút nào. May mà hai vợ chồng già coi như cũng khỏe mạnh, không mắc bệnh tim hay xuất huyết não gì, nếu không thì bị Lý Thục Phân dọa như thế, có lẽ hai vợ chồng già đã nhắm mắt xuôi tay tại chỗ mà đi gặp tổ tiên nhà họ Tô mất.

Kiến Quốc, mau ra mà xem, anh xem mà bảo ban vợ anh đi, vợ anh định dùng dao phay giết mẹ anh kia kìa...

Bà cụ Tô bị Lý Thục Phân hung hăng dọa sợ nên gào lên nhờ Tô Kiến Quốc giúp.

Hôm nay tôi cũng nói rõ luôn, mấy người đừng có mơ mà nhằm vào con gái tôi. Nếu ai có ý xấu, tôi có trúng đạn cũng sẽ liều mạng lăng trì mấy người!

Con dao phay bị Lý Thục Phân mài lấy mài để đến sáng loáng, bây giờ đang bị Lý Thục Phân nổi nóng mà cắm phập vào thớt gỗ. Thớt gỗ không biết đã dùng bao nhiêu năm kia bỗng toác ra một vết nứt to bằng nửa ngón tay, suýt nữa đã dọa ông cụ Tô và bà cụ Tô sợ tới mức tiểu ra quần.
Chính Lý Thục Phân cũng không ngờ bà chém một dao mà có lực lớn đến vậy, hơn nữa bà nhìn thớt gỗ kia hỏng thì đau xót không thôi.

Còn nữa, lúc đó nhà Chí Quốc và Vệ Quốc đã hắt hủi vợ và con gái con thế nào? Bây giờ thấy con bé Hòa giỏi giang thì quên sạch chuyện trước đây sao? Có lẽ bọn họ không biết xấu hổ, nhưng con thì không được như vậy. Ba mẹ về đi, đừng đến đây tự chuốc lấy nhục nhã nữa.


Cùng là lời nói như vậy, nhưng sức nặng trong lời nói của Tô Kiến Quốc lại hoàn toàn khác với lời của Lý Thục Phân.

Vừa nãy, khi Lý Thục Phân nói không nể mặt gì nữa, trong lòng ông bà cụ Tô vẫn thầm ngóng trông đôi chút. Hai vợ chồng già nghĩ rằng Tô Kiến Quốc sẽ không làm vậy với mình, nhưng bây giờ nghe chính miệng Tô Kiến Quốc nói ra lời tuyệt tình như vậy, ngực của ông cụ Tô và bà cụ Tô nghẹn ứ, một lúc lâu sau vẫn không nuốt trôi được.

Trong lúc bầu không khí không mấy thoải mái này, Lý Thục Phân cười lạnh nhìn thoáng qua vẻ mặt tái xanh của ông bà cụ Tô, sau đó lại mài dao để phối hợp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.