Chương 13: Vợ lý thiết trụ trợn mắt


Dù sao cũng ở cùng một thôn, dù Lý Thục Phân không nói, không phải cô không có miệng, mai hỏi bừa một người hàng xóm nào đó là được rồi.

Cuối cùng Tô Hòa cũng biết được đầy đủ chuyện đã qua. Tô Kiến Quốc ra ngoài tìm cô, kết quả bị xe khách phanh không ăn trên đường đâm vào. Mặc dù không tai nạn chết người, nhưng hai chân bị gãy đã tàn tật nghiêm trọng, mà Tô Kiến Quốc lại đưa tất cả số tiền được công ty xe khách bồi thường cho mấy người ở nhà lớn kia.

Mấy người kia nói là dùng tiền chữa bệnh cho con trai duy nhất của nhà họ Tô, kết quả quay ngoắt cái lại xây nhà ngói lớn ba gian rộng rãi sáng chói. Hơn nữa, cả nhà ông hai Tô Chí Quốc và ông ba Tô Vệ Quốc đều chuyển vào, chỉ để lại một mình nhà ông cả Tô Kiến Quốc ở lại sân nát này.

Càng đáng giận hơn chính là, bà cụ Tô nói rất đại nghĩa, ba nhà bọn họ chuyển tới chỗ mới, để lại tất cả gian phòng ở mảnh đất lâu đời này cho nhà Tô Kiến Quốc, giống như nhà Tô Kiến Quốc nhận được rất nhiều lợi ích lắm vậy.

Lý Thục Phân còn lau nước mắt nói cho Tô Hòa, sau khi mấy người kia dọn tới nhà mới thì không còn người nào qua lại bên này. Tô Kiến Quốc và bà biến thành người cô độc, bà đến vay tiền nhiều lần, kết quả người ta đều hờ hững.

Tô Hòa thẳng thắn oán hận:
Nếu là con, con cũng không để ý. Bố con đã tàn tật rồi, có thể xuống đất không lại là chuyện khác. Nguồn tiền trong nhà đã không còn, mẹ và bố con chính là phiền toái trong mắt người ta, ai thèm để tâm tới chứ? Dầu mỡ trong nhà đã bị ép khô rồi, bản tính của cả nhà kia vốn là quỷ hút máu, quan tâm mới là chuyện lạ đó!


Lý Thục Phân nghẹn lời, ngẫm lại thì thật sự là như vậy.

Sau khi so sánh nhà chồng với nhà mẹ đẻ, Lý Thục Phân càng cảm thấy nhà mẹ đẻ còn tốt chán. Dù mỗi lần bà tới vay tiền, chị dâu cả đều không hài lòng, nhưng tốt xấu cũng cho mượn tiền, cũng không để bà phải quá xấu hổ.

Một đêm không ngủ, Tô Hòa nghe Lý Thục Phân kể lại cho cô nghe chuyện xảy ra trong vòng nửa năm qua, mãi đến sau nửa đêm Lý Thục Phân mới ngủ.

Đêm nay, Tô Kiến Quốc ngủ không ngon, những lời Lý Thục Phân và Tô Hòa nói không ngừng trình diễn lại trong đầu ông, làm tim ông phiền loạn, mỗi lần tức giận đều muốn ho khan.

Cố Trường Tranh nằm trên giường gạch cứng ngắc, lăn qua lăn lại cũng không thể ngủ được mà lại càng cộm đau xương cốt hơn. Anh trợn mắt nhìn trần nhà thủng giấy lộ cả xà nhà ra, chịu đựng cơn đau như bị kim đâm trong đầu, cố gắng nghĩ lại những chuyện anh đã quên kia, nhưng vẫn tốn công vô ích.

Đêm qua mấy hàng xóm bên cạnh nhà Tô Kiến Quốc nghe thấy nhà Tô Kiến Quốc ồn ào. Nhưng tất cả mọi người đều ngủ sớm, không ai bằng lòng đứng trong gió lạnh lẽo hóng chuyện, cho nên đến sáng sớm họ mới nhanh chóng tới xem.

Vì giữ Tô Hòa lại, Lý Thục Phân đặc biệt dậy rất sớm, đổ tất cả chút mỡ còn lại ở đáy bình đựng mỡ ra, làm bánh nướng áp chảo cho Tô Hòa và Cố Trường Tranh.

Mấy người đến hóng chuyện ngửi thấy mùi mỡ và bột mì, lập tức tỉnh táo, đi thẳng về phía phòng bếp:
Chị dâu Kiến Quốc, không phải năm mới cũng không phải lễ, sao sáng sớm chị đã làm bánh nướng áp chảo thế?


Lý Thục Phân cười nói:
Con gái tôi dẫn con rể về. Trong nhà không có đồ ngon chiêu đãi người ta. Tôi đành phải dậy thật sớm tiếp đón, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nấu bánh nướng áp chảo thôi.


Dù không nói nhiều, nhưng mấy người hóng chuyện vẫn nghe được tin lớn long trời lở đất!

Đứa con gái lén trốn đi học đại học nhà ông Tô quay về rồi! Còn dẫn cả con rể về nữa!

Oa, không phải con rể của sinh viên đại học cũng là sinh viên đại học chứ!

Vợ Lý Thiết Trụ nhà bên cạnh nhà họ Tô đứng cạnh bếp lò cầm hạt dưa trong tay tô to:
Con bé Hòa, mau dẫn người yêu ra đây cho thím Thiết Trụ nhìn một cái nào!


Lúc đó Tô Hòa và Cố Trường Tranh đang đấu tranh về vấn đề quần áo.

Từ trên xuống dưới Cố Trường Tranh chỉ có một bộ quần áo như vậy. Nếu sạch thì không sao, nhưng nó lại bị dính vết máu. Dù thế nào thì ngày sau anh cũng không thể ra ngoài gặp người khác mà mặc mãi bộ quần áo này được!


Tuyết Lai. Hay là lát nữa chúng ta lên thị trấn xem có bán quần áo có sẵn không rồi mua cho anh, thay xong giặt bộ quần áo này đi.
Tô Hòa nói.

Cố Trường Tranh trả lời trôi chảy:
Được. Nghe em!


Tô Hòa trừng mắt, Cố Trường Tranh thích nói câu
Được, nghe em
nhất. Còn cả cái câu
Tô Hòa là người yêu tôi
... Cuộc sống quá nhiều bất đắc dĩ, ấy vậy mà lần đầu tiên Tô Hòa đã gặp luôn hai cái rồi.

Dù nói tính trung thành của Cố Trường Tranh khiến người ta rất thích, nhưng cô cảm thấy một người đàn ông vẫn phải có suy nghĩ của mình mới tốt. Đương nhiên, có suy nghĩ của mình cũng không thể như Tô Kiến Quốc được, cán cân trong lòng kia mất cân bằng đến mức không thể ngửi nổi.

Vợ Thiết Trụ thấy không có ai trả lời, bĩu môi nói:
Chị dâu Kiến Quốc. Sau khi con gái chị thành sinh viên thì không còn nhận hàng xóm nữa à! Không phải chị nói con bé ở nhà sao? Sao tôi gọi không có ai trả lời.


Lý Thục Phân xấu hổ cười:
Trẻ con có việc bận của chúng nó. Không phải cô vẫn nói như vậy à? Con gái tôi là sinh viên, việc bận của người ta không phải người nhà quê chúng ta có thể hiểu được.


Khóe miệng vợ Thiết Trụ giật giật, trợn mắt nói:
Biết rồi, biết rồi. Cả thôn chỉ có một sinh viên, không phải giỏi lắm sao? Nghe nói, sinh viên đi học đại học có thể nhận được trợ cấp của nhà nước. Con gái chị có tương lai như vậy, lễ mừng năm mới nay quay về đưa cho chị bao nhiêu tiền?


Lý Thục Phân nhớ lại ba tờ đại đoàn kết Tô Hòa cho mình kia, khóe miệng không che giấu được vui vẻ, đuổi người:
Cô có tin nếu cô không về nhà nấu cơm thì Thiết Trụ sẽ ghé vào đầu tường mắng không?


Quả nhiên, Lý Thục Phân vừa nói xong, Lý Thiết Trụ ở sân bên cạnh đã đứng đầu tường, víu tường bắt đầu hét lên:
Quế Hoa. Sáng sớm bà không nấu cơm mà chạy đi buôn chuyện, rồi làm phiền người ta thế hả?


Vợ Triết Thụ đang cắn hạt dưa suýt chút nữa bị nghẹn:
Biết rồi, biết rồi. Làm như miệng ông quan trọng nhất vậy! Không ăn một bữa cũng có chết đâu.


Lúc vợ Thiết Trụ hùng hổ ra khỏi phòng bếp, đúng lúc Tô Hòa sửa soạn cho Cố Trường Tranh xong, hai người cùng nhau đi ra.

Trai đẹp gái xinh. Vợ Thiết Trụ nhìn mà trợn mắt ngay.

Tô Hòa quơ tay trước mắt vợ Thiết Thụ:
Thím Thiết Trụ, thím nhìn gì thế? Thím có biết nhà mới của bà nội cháu ở chỗ nào không?


Mắt vợ Thiết Trụ sắp dính lên người Cố Trường Tranh, không đếm xỉa trả lời:
Đi thẳng ra cửa đi theo con đường ở phía tây kia. Chính là căn nhà tường gạch có mái ngói đẹp nhất kia.


Lý Thiết Trụ tức giận đến đau răng, đập tẩu thuốc lên đầu tường, hét lên:
Có phải bà mọc thêm miệng không? Sao lại lắm mồm nhiều chuyện thế chứ? Mau về nhà nấu cơm, lát nữa còn phải vào thị trấn đặt mua đồ Tết đây này!


Lý Phục Phân đang nướng bánh áp chảo trong phòng bếp nghe được hai chữ
đồ Tết
thì ánh sáng trong mắt tối đi, chút vui vẻ trong lòng đã biết mất.

Tô Hòa thò tay vân vê miếng gỗ táo trong túi, nói với Lý Thục Phân trong bếp:
Mẹ, con tới nhà ông bà nội một chút rồi sẽ về ngay!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.