Chương 144: VÀO PHÒNG PHẪU THUẬT!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1201 chữ
- 2021-12-31 05:40:25
Chẳng phải y thuật của người gánh được cái danh
chuyên gia hàng đầu
này đã đạt tới đỉnh cao rồi sao? Không chỉ là giỏi nhất t8rong nước mà chắc chắn ở trên trường quốc tế cũng có thể đứng ở vị trí hàng đầu về trình độ.
Theo như những gì trưởng 3khoa Ngoại Thần kinh được biết, rất nhiều
chuyên gia hàng đầu
trong nước đã lên tới cấp
ngự y
, ngoài việc thỉnh thoảng khá9m bệnh cho lãnh đạo quốc gia ra thì phần lớn thời gian còn lại đều dùng để nghiên cứu những vấn đề nan giải trong y học.
<6br>Đối với những người khoác áo blouse trắng hành nghề y ở trong nước thì
chuyên gia hàng đầu
chính là thần tượng của bọn họ5. Nếu được gặp thần tượng ngoài đời, được giao lưu và học hỏi ở khoảng cách gần với thần tượng thì quả là một vinh dự tuyệt vời nhất.
Trước đó, trưởng khoa Ngoại Thần kinh đã từng gặp Cố Chính Sinh nên chạy thẳng tới bên cạnh ông, trên mặt còn mang vẻ kích động và tha thiết:
Cố lão, lần này ngài đích thân phẫu thuật sao? Có cần tôi phụ trợ không?
Cố Chính Sinh cũng quen trưởng khoa Ngoại Thần kinh, ông lắc đầu rồi chỉ Tô Hòa, giới thiệu với trưởng khoa Ngoại Thần kinh:
Lần này cần mượn chỗ các anh để phẫu thuật não, loại bỏ máu tụ, tôi đâu có cái tài ấy? Lần này tôi cũng tới phụ trợ thôi, chuyên gia Tô sẽ mổ chính!
Chuyên... chuyên gia Tô?
Trưởng khoa ngoại thần nhìn về phía Tô Hòa với vẻ khiếp sợ. Thật ra, ông ấy đã nhìn thấy Tô Hòa từ trước rồi, nhưng chỉ cho rằng Tô Hòa là người nhà bệnh nhân hay sinh viên được Cố Chính Sinh đưa tới thôi, không ngờ vị mang dáng dấp sinh viên này lại là
chuyên gia Tô
chấn động thủ đô trước đó không lâu!
Bác sĩ Tô, còn cần đồ gì khác không?
Y tá hỏi.
Tô Hòa nhìn các loại dao phẫu thuật, nhíp, kim khâu kia rồi chậm rãi lắc đầu:
Không cần, phẫu thuật nội soi não chỉ là tiểu phẫu, dùng nhiều thứ có khi sẽ hỏng việc.
Người được chuyên gia hàng đầu đích thân tiến hành phẫu thuật há lại có địa vị tầm thường?
Dù không rõ bệnh nhân của chuyên gia hàng đầu là thần thánh phương nào, nhưng cũng không phải nhân vật mà khoa Ngoại Thần kinh có thể làm mất lòng!
Hạ Thuần Phong nhìn lướt qua toa thuốc, dược liệu đều là những loại bình thường, đại loại có thể nhìn ra chút công dụng
bổ não an thần
và
trấn kinh tức phong
. Nhưng rõ ràng đây là toa thuốc không thích hợp để nghiên cứu, ông liếc qua Cố Chính Sinh:
Tôi thấy cũng có thể là nổi lửa lò kia đấy!
Nổi lửa lò luyện đan!
Nhưng vị chuyên gia hàng đầu này thì hay rồi, cô không lấy gì cả, công tác chuẩn bị gần như là con số không, thật không biết là người này tài cao gan lớn hay ngu ngốc lớn mật nữa!
Thế nhưng y tá chỉ thầm phỉ nhổ trong lòng như vậy thôi, nếu nói những lời này trước mặt Tô Hòa thật, e là thứ chờ đợi cô chỉ có đuổi việc mất!
Tô Hòa nhìn thoáng qua trưởng khoa Ngoại Thần kinh rồi gật nhẹ đầu, sau đó cũng không dài dòng thêm chút nào liền nói:
Đầu tiên đưa bệnh nhân đi cạo tóc, sau đó lập tức thực hiện công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật. Có điều cũng không cần kiểm tra nhiều, tôi tự có dự tính.
Chỉ chốc lát sau, y tá đã cầm một toa thuốc ra rồi đưa cho Hạ Thuần Phong, sau đó lại vội vàng chạy vào.
Cố Chính Sinh hỏi Hạ Thuần Phong:
Lão Hạ, Tô Hòa nói muốn nổi lửa, có phải nổi lửa kiểu mà tôi đang nghĩ đó chứ?
Cuối cùng, chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh mau chóng khoác áo blouse trắng rồi đích thân xuống đôn đốc. Ông dẫn theo một bác sĩ khoa ngoại và y tá túc trực ở cửa phòng cấp cứu.
Xe chở Tô Hòa, Hạ Thuần Phong, Cố Chính Sinh, Cố Trường Tranh và bà Cố vững vàng dừng lại, trưởng khoa Ngoại Thần kinh nhìn biển số xe được căn dặn trong điện thoại rồi lập tức vẫy tay, để một nhóm bác sĩ đẩy giường cứu thương tới bên cạnh xe.
Trong phòng dụng cụ chữa bệnh, Tô Hòa liếc mắt qua dụng cụ được đặt trong tủ khử trùng, cuối cùng cô chọn ba ống dẫn lưu, trong đó có một ống để phẫu thuật nội soi, hai ống dẫn lưu khác để dự bị, phòng khi cần.
Một người đưa tôi đến phòng dụng cụ và phòng thuốc, tôi cần tự chọn dụng cụ và thuốc.
Tìm người mang quần áo vô trùng cho tôi, ngoài ra tôi sẽ viết một toa thuốc. Hạ lão, ông tự tới khoa Đông y bốc thốc, sau đó chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, tôi phải nổi lửa sắc thuốc!
Trưởng khoa nhìn hai vị chuyên gia hàng đầu nói chuyện ẩn ý với nhau thì thấy mông lung:
Như vậy là nổi lửa lò nào? Và làm thế nào để nổi lửa?
Hạ Thuần Phong vội vàng đi tới khoa Đông y của bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô, còn các bác sĩ và y tá của khoa Ngoại Thần kinh đã đẩy giường cứu thương vào trong tòa nhà cấp cứu.
Trợ lý Trâu, xin anh chuyển lời cho Viện trưởng rằng khoa Ngoại Thần kinh chúng tôi sẽ phối hợp tuyệt đối!
Trưởng khoa Ngoại Thần kinh đưa ra lời đảm bảo.
Người có thể ngồi lên cái ghế trưởng khoa Ngoại Thần kinh của bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô sao có thể là người bình thường? Ông không chỉ có khả năng chuyên môn nổi trội, mà còn có đầu óc và sự tinh tế bậc nhất, hơn nữa còn rất biết nhìn thời thế!
Cô Trần, trong vòng một tiếng phải gửi cái bình phỉ thúy màu đỏ đựng thuốc viên trước đó của Cố Trường Tranh qua đây, sẽ cần dùng để đựng thuốc viên!
Sau khi căn dặn xong, Tô Hòa thấy có y tá đứng ra nên lập tức nhấc chân đi theo y tá vào tòa nhà cấp cứu.
Bác sĩ chính đã nói như vậy rồi, y tá kia đâu dám hỏi nhiều nữa. Cô mau chóng đưa Tô Hòa đến phòng thuốc, chứng kiến Tô Hòa chọn vài vị thuốc bình thường không hay được sử dụng thì lần đầu tiên sinh lòng hoài nghi với
chuyên gia hàng đầu
khá nổi tiếng này.
Trong nước có rất ít người dám thực hiện nội soi não, thỉnh thoảng có một vài bệnh nhân cần phẫu thuật, bác sĩ nào cũng như gặp phải kẻ địch mạnh mà chuẩn bị đủ loại thuốc men và dụng cụ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.