Chương 151: KIỂM TRA TẠI CHỖ
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1266 chữ
- 2021-12-31 05:40:14
Nếu gặp những trường hợp bệnh nhân có triệu chứng phát sốt thì Tô Hòa sẽ để những sinh viên của Đại học Thủ đô tới chẩn đoán coi như kiể8m tra tại chỗ.
Thời gian dần trôi qua, nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp của khoa Y Đại học Thủ đô đều chứng minh lòng kiên trì, qu3yết tâm của mình khi
nắm bắt thời gian
ở đây.
Mỗi khi Tô Hòa phát hiện có đơn thuốc không ổn, cô sẽ nhắc nhở sinh viên đó, dẫn dắt tư duy hoặc thói quen của sinh viên kia tới mấu chốt của vấn đề, giúp sinh viên đó giải quyết. Sau khi những sinh viên đó chẩn đoán hơn mười bệnh nhân trong báo cáo, cô để họ ký vào danh sách chữ
thông qua kiểm tra
và để họ tự lựa chọn ở lại hay đi về. Sinh viên có thể ở lại phòng khám của chuyên gia tiếp tục quan sát cô khám bệnh, có gì không hiểu có thể hỏi cô hoặc đi sang phòng khám khác quan sát hoặc làm quen với nơi làm việc tương lai trước, hoặc cũng có thể trở về Đại học Thủ đô nghỉ ngơi.
Sinh viên Đại học Thủ đô có tố chất và sự giác ngộ cao thế nào?
Một bác sĩ nữ trẻ tuổi hơn dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn phòng chuyên gia, vô cùng khâm phục nói:
Anh nói xem, chuyên gia không biết mệt à? Đã hơn hai giờ khám bệnh trôi qua nhưng cô ấy vẫn duy trì tốc độ cứ hai phút khám cho ba người bệnh. Tôi dự tính, hôm nay vị chuyên gia kia đã khám cho khoảng hơn hai trăm bệnh nhân rồi ấy chứ. Cơ thể người này làm bằng sắt à? Cho dù cơ thể cô ấy chịu được đi, nhưng đầu óc cô ấy chịu được sao?
Bác sĩ trung niên ghé vào bàn nghỉ ngẩng đầu lên, giọng nói chua lòm:
Người ta chịu được hay không, tôi không biết. Bây giờ tôi chỉ biết nếu để tôi khám nhiều ca bệnh trong một ngày như thế tôi chắc chắn sẽ phát điên mất.
Nghe bác sĩ trung niên nói vậy, hầu hết những người đều sáng suốt lựa chọn im lặng. Nhỡ đâu chỉ vì tùy tiện hùa theo một câu mà họ đắc tội với vị chuyên gia chưa từng gặp mặt kia. Như vậy cái được chẳng bù nổi cái mất!
Chỉ có cô bác sĩ nữ trẻ nhất không thể không tiếp lời. Nhưng EQ của cô không thấp, đồng tử đảo một vòng đã nghĩ ra.
Họ là những người coi học tập như sinh mạng!
Đặc biệt, bây giờ họ được theo một vị chuyên gia y học giỏi nhất nước như Tô Hòa, sao họ có thể lãng phí cơ hội này chứ?
Giáo sư Tô, bọn em theo cô học ạ! Bản thân có thể học thêm nhiều kiến thức chắc chắn là chuyện tốt! Nếu cô có việc cần giúp thì bảo thẳng bọn em, bọn em sẽ làm chân chạy việc cho cô!
Nhóm sinh viên khoa Y Đại học Thủ đô sắp tốt nghiệp vỗ ngực bảo đảm.
Tô Hòa sẽ không từ chối sức lao động miễn phí. Đầu tiên, cô sai mấy người này chạy sang khoa khác giục những sinh viên còn chưa vượt qua kiểm tra, sau đó lại sai mấy người này đi giành bệnh nhân trong tay các bác sĩ khác về đây.
Đối với Tô Hòa, bệnh nhân càng nhiều càng tốt. Thứ nhất, cô có thể cung cấp cho các sinh viên
ví dụ thực tế về chứng bệnh
của các loại bệnh khác nhau. Từ đó, cô có thể nói một cách sinh động hơn so với khi chỉ mô tả một loại bệnh duy nhất. Thứ hai, cô có thể thu thập thêm công đức của thiên địa, điều này sẽ có lợi cho cô khi đột phá cảnh giới Dược Đế.
Nhờ có sự tham gia khám bệnh của
xạ thủ tốc độ
Tô Hòa mà tình trạng bận tối mắt tối mũi, chân không chạm đất của khoa Cấp cứu đã dần được cải thiện. Các bác sĩ ở khoa Cấp cứu bận rộn không ngừng nghỉ bao lâu cũng đã có thể được nghỉ ngơi lấy sức.
Ông đếm số đơn thuốc dày cộm bị đè dưới cánh tay, nhún vai nói:
Tôi đã ngồi khám từ sáng sớm đến giờ. Buổi trưa được nghỉ hai mươi phút ăn cơm. Vậy mà một trăm đơn thuốc còn lại năm mươi bảy đơn. Tức là tôi khám được bốn mươi ba bệnh nhân. Đợt này có vị chuyên gia kia thì chúng ta có thể xếp ghế ngồi dưới bóng cây hóng mát rồi đây.
Tính tình nhỏ nhen của ông bác sĩ trung niên này là chuyện mà cả khoa Cấp cứu không ai không biết.
Dù sao cũng đều là người tài giỏi từ khắp các nơi trên cả nước tụ về đây. Trong9 bốn, năm năm học, thái độ học tập của họ đều rất tốt, luôn chăm chỉ, nỗ lực, kiên định, nghiêm túc. Bởi vậy khi thực sự đến lúc kiểm t6ra đánh giá, dù bị người có tài giỏi như Tô Hòa ép sát nhưng các sinh viên vẫn thể hiện trình độ vượt trội hơn hẳn sinh viên khoa y thô5ng thường.
Ít nhất, theo Tô Hòa xem xét mấy sinh viên đi theo cô để tham gia kiểm tra đánh giá thì thấy quy trình khám bệnh đều chính xác, thái độ khám bệnh thân thiện, kết quả chẩn đoán cũng giống với kết quả cô đưa ra. Nhưng chỉ có một điều, do nền tảng khác nhau nên khi kê đơn thuốc không giống với cô mà thôi.
Người thì gục xuống bàn nghỉ ngơi. Người thì cầm cốc nước chụm lại một chỗ trò chuyện. Đương nhiên, nội dung nói chuyện không rời khỏi vị chuyên gia giỏi nhất cả nước ở trong phòng khám chuyên gia.
Một vị bác sĩ có tuổi, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc cầm một cốc trà táo đỏ kỷ tử nhìn hàng dài bệnh nhân xếp trước cửa phòng chuyên gia mà thổn thức:
Ôi, phải cảm ơn Trưởng khoa đã mời được vị chuyên gia không biết từ đâu tới. Nếu không có cô ấy gia nhập thì hôm nay chúng ta đừng nghĩ được chợp mắt.
Nhỡ đâu bọn họ vừa ngu ngơ rời đi, Tô Hòa lại viết thêm cho họ một nhận xét
thái độ không nghiêm túc
lên cuốn vở nhỏ, rồi sau đó thành tích môn Chẩn đoán lâm sàng của họ sẽ bị ảnh hưởng. Từ đó sẽ ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp của bọn họ. Như vậy chẳng phải bọn họ còn oan hơn Đậu Nga à?
Nếu thực sự đi đến bước đó thì dù là tuyết rơi tháng sáu cũng không thể hiện hết nỗi oan khuất trong lòng bọn họ, mà phải là mưa đao tháng sáu, đã thế lưỡi đao còn tẩm độc.
Bây giờ họ có cơ hội học hỏi thêm kiến thức thì sau này khi đi làm sẽ càng tự tin hơn.
Quan trọng hơn là những sinh viên khoa Y Đại học Thủ đô sắp tốt nghiệp vẫn chưa rõ tính cách của Tô Hòa. Bởi vậy không ai biết được đây có phải là một cách mà Tô Hòa thử thái độ học tập của họ không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.