Chương 154: MẸ CÔ ĐẾN RỒI!


Ít nhất thì ở trong mắt Tần Nguyên, Tô Hòa đã nhét tất cả dược liệu vào trong ngăn tủ dưới mặt bàn khám bệnh. Trên thực tế, T8ô Hòa chỉ mượn ngăn tủ để che giấu việc cô cất hết những gói dược liệu đó vào trong huyền giới tùy thân mà thôi.

Kế 3hoạch ban đầu của Tô Hòa là đợi sau khi cô khám xong bệnh cho những bệnh nhân này thì tìm một khoảng thời gian riêng để luyệ9n chế ra thuốc viên, cũng nhân tiện hấp thu một lượt dược linh, nhưng không ngờ Tần Nguyên và ông cụ Cố lại đột nhiên đến tì6m cô. Vậy là cô đành phải vừa trò chuyện với Tần Nguyên và ông cụ Cố, vừa phân tâm khống chế chiếc đỉnh luyện dược.

5Nhĩ báo thần đã lặng lẽ thông báo thân phận của Tần Nguyên cho Tô Hòa.
Để xe cứu thương đưa cô về Thanh Đại, có cần phải phong cách như vậy không?
Sợ là gió quá lớn sẽ làm gãy eo của cô mất!

Không cần, không cần, lát nữa tôi tự nghĩ cách về là được. Làm phiền ngài nhọc công đi một chuyến rồi.


Hàn Tấn có thể gắng gượng qua cửa ải này không?
Tô Hòa hỏi Nhĩ báo thần.
Nhĩ báo thần thì thầm:
Thiên nhân ngũ suy, dù là thần tiên có đạo hạnh thấp cũng trúng phải chiêu, ông ta chỉ là một người bình thường thì sao mà chống cự lại được?

Lòng Tô Hòa chìm xuống, cô lại hỏi:
Nhưng nếu ông ấy bị lợi dụng, thì chẳng phải thiên nhân ngũ suy đã tìm nhầm người sao? Chẳng lẽ thật sự không còn một con đường sống nào à?

Tô Hòa có thế nào cũng không nghĩ tới chuyện là do Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc cãi nhau, mà Lý Thục Phân vì con gái có bản lĩnh mà lòng tự tin dâng tận trời nên đã làm ra hành động kinh thiên động địa là bỏ ông chồng què ở nhà, còn tự mình chạy đi tìm con gái!
Nếu không vì Lý Kiến Thiết và Miêu Xảo Trân và bà cụ Lý đúng lúc chạy đến nhà họ Tô, sợ là cái chân mà Tô Hòa dùng linh thảo dược nối lại cho Tô Kiến Quốc sẽ lại tàn tật lần nữa.
Tô Hòa phân ra hơn nửa tinh thần để khống chế dược liệu của ba bài thuốc luyện cùng một lúc trong huyền giới. Đây đã là giới hạn cao nhất của cô rồi, mà mặt khác cô còn đang trao đổi với Nhĩ báo thần.
Viện trưởng bệnh viện định đáp

, nhưng nhớ đến lúc này Quách Chính Kỳ đang mang một đôi mắt thỏ thì câu

ra đến bên môi lại biến thành:
Không cần, tự tôi đi cũng được
.
Nếu bộ dạng này của Quách Chính Kỳ bị các bác sĩ của khoa trông thấy thì những người đó sẽ nghĩ như thế nào?
Sau này Quách Chính Kỳ biết dìu dắt bọn họ kiểu gì nữa?
Viện trưởng bệnh viện lấy một nắm giấy nhăn nhúm trong túi áo ra, ném vào trong lòng Quách Chính Kỳ rồi quay người đi:
Bây giờ tôi đi tìm chuyên gia Tô có việc gấp, mẹ người ta còn đang đứng ở ngoài nhà chờ mở cửa, nên tôi không nói nhiều với ông nữa. Nếu trong lòng ông có điều gì không thoải mái thì cứ tự điều chỉnh lại trước đi, đợi sau mấy ngày bận rộn này, tôi mời ông đi uống rượu!

Viện trưởng bệnh viện vội vàng chạy đến phòng khám chuyên gia, báo lại cho Tô Hòa biết tin Lý Thục Phân đã đến Thủ đô, trước mắt đã được giảng viên khoa y học Đại học Thủ đô đưa đến khu nhà ở của công nhân viên chức Thanh Đại. Sau đó, ông còn chu đáo hỏi:
Chuyên gia Tô, cô có cần sắp xếp xe không? Hiện giờ trong bệnh viện có ba chiếc xe cứu thương không có nhiệm vụ, nếu cô cần thì tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về!

Tô Hòa:


Tô Hòa thu hết tất cả dược liệu vào trong huyền giới tùy thân rồi mới ngẩng đầu lên nói với Tần Nguyên:
Trưởng ban Tần, hiện tại tôi có thời gian rảnh, anh vẫn nên đưa người đến đây nói chuyện đi, không thì bây giờ tôi đi cùng các anh, bằng không lát nữa lại phải chạy về thì phiền phức lắm.

Tần Nguyên gật đầu đồng ý, đi xuống dưới tầng tìm ông cụ Cố.
Mà lúc này, Viện trưởng của bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô chạy hồng hộc vào khoa Cấp cứu, mở cửa văn phòng của Chủ nhiệm khoa Cấp cứu ra, chạy vào, không thể đợi kịp mà phải hỏi ngay:
Lão Quách, có phải chuyên gia Tô đang ở khoa các ông không? Bây giờ con bé ở chỗ nào, ông mau dẫn tôi qua đó! Đại học Thủ đô gọi điện thoại cho con bé, nói là mẹ con bé đến rồi!

Tô Hòa khéo léo từ chối ý tốt của Viện trưởng bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô. Cô lập tức bắt tay vào chế thuốc, tranh thủ từng giây một chỉ mong sao có thể mau chóng chế xong thuốc viên.
Trời mới biết Lý Thục Phân nghĩ thế nào mà lại đột nhiên lên đây. Lúc cô rời khỏi thôn Tô Gia, Lý Thục Phân còn bảo đợi cô thu xếp xong, ở đây hai ba tháng rồi mới về đón bà và Tô Kiến Quốc cơ mà. Ấy vậy mà sao cô vừa mới đi còn chưa được một tuần, Lý Thục Phân đã đuổi theo đến đây rồi?
Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?
Sau khi hỏi xong, Viện trưởng bệnh viện mới nhận ra điều không thích hợp trong văn phòng: Quách Chính Kỳ trước kia lúc nào cũng vui tươi hớn hở nay vành mắt đang đỏ hoe, bối rối dùng ống tay áo lau nước mắt.

Lão Quách, ông làm sao thế? Sao đang yên đang lành lại khóc? Chẳng lẽ phòng cấp cứ khổ quá mệt quá, nên ông tủi thân à?
Viện trưởng bệnh viện không hiểu gì hết nên hỏi.
Quách Chính Kỳ khoát tay, cố gắng giả vờ bình tĩnh đáp:
Ầy, ông nói cái gì vậy! Tôi chỉ là lớn tuổi rồi, nghĩ đến mấy chuyện không thoải mái thôi. Chuyên gia Tô đang ở khoa chúng tôi, ngay trong phòng khám chuyên gia ấy, ông có cần tôi dẫn ông đi không?


Không có! Không có! Không có! Nếu dính vào nhân quả thì đâu phải nói tránh là có thể tránh được?


Trong giọng nói của Nhĩ báo thần mang theo chút bối rối. Sau khi nó vội vàng nói xong những lời này, dù Tô Hòa hỏi thế nào cũng không chịu lên tiếng nữa.

Tô Hòa cúi đầu xuống nhìn lớp da gà nổi trên tay, chân mày khẽ nhíu lại. Thanh kiếm gỗ táo bị sét đánh xuất hiện trong lòng bàn tay, bị cô đập bộp xuống bàn khám bệnh, cơn lạnh lẽo đó lập tức tan đi.

Đáy lòng Tô Hòa đột nhiên hiện lên một cái tên - Lan Cô.

Ba loại thuốc viên đã luyện xong, Tô Hòa lấy ba bình nước muối bằng thủy tinh tới, ngón giữa khẽ chạm vào miệng bình, hơi run lên, những viên thuốc đã luyện xong lập tức ngoan ngoãn chui vào bình thủy tinh.

Đậy nút cao su vào, Tô Hòa lại chia tinh thần ra khống chế chiếc đỉnh luyện những viên thuốc khác. Phần tinh thần cô để lại bên ngoài thì bắt đầu viết lời ghi chú ở trên băng keo giấy dán ghi chú, bao gồm cách sử dụng, số lần, chống chỉ định, cùng với các thông tin như tên của các bệnh nhân tương ứng với loại thuốc, sau đó thì dán lên bình thủy tinh đựng nước muối.

Đặt chỗ thuốc viên đã luyện xong lên bàn, Tô Hòa cởi áo blouse trắng và khẩu trang ra, xõa tóc, hà hơi vào lòng bàn tay một cái rồi xoa lên chỗ bị uốn cong để tóc thẳng suôn mượt trở lại. Lúc này, ông cụ Cố và Tần Nguyên cũng đã đến nơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.