Chương 157: THANH ĐẠI CŨNG BỊ NGÁNG CHÂN RỒI!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1681 chữ
- 2021-12-31 05:40:34
Cậu nghe nói trong nhà Giáo sư Tô có hai người anh em họ ở cùng, nhưng cậu chưa từng nghe nói trong nhà Giáo sư Tô còn có cả một người phụ nữ8 trung niên nữa... Đưa mắt đánh giá Lý Thục Phân mấy lần, Bành Cẩm Trình cảm thấy trên người bà có vài điểm tương tự với Tô Hòa, bấy giờ cậu3 mới hỏi dò:
Cháu chào cô ạ! Cô cho cháu hỏi Giáo sư Tô có ở nhà không ạ? Cháu là học trò của Giáo sư Tô, tìm Giáo sư Tô có chút việc!
Ồ, cháu tìm con bé Hòa à, để cô gọi giúp!
Lý Thục Phân không mời Bành Cẩm Trình vào nhà, dù sao Tô Hòa vẫn chưa kết hôn, nhỡ 6bên ngoài có người đồn thổi cái gì thì sao?
Trước đây bà cũng từng nghe nói có một giáo viên vì có quan hệ nam nữ mờ ám với học sinh5 của mình mà bị điều về nông thôn tiến hành lao động cải tạo. Vì thế, bà còn lâu mới để cho con gái bà đi vào con đường không có lối về đó.
Tiếc là suy nghĩ của Tô Hòa vẫn còn quá đơn giản.
Bành Cẩm Trình cắn chặt môi, rõ ràng cậu đã phải đấu tranh tư tưởng một phen rồi mới quyết tâm nói cho Tô Hòa nghe:
Là Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Giáo sư Vương đã gửi đơn xin rồi, đang đợi bên trên phê duyệt. Không biết Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng nghe được tin Thanh Đại muốn thành lập khoa Kỹ thuật quân sự ở đâu, mà lại cho người đến ngăn cản.
Thăm dò rõ ràng, giả bộ hồ đồ, đây là thái độ Tô Hòa lựa chọn áp dụng.
Nếu chỗ dựa vững chắc sau lưng Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng có thể ngáng chân Thanh Đại thì sau này chắc chắn họ sẽ đến tìm cô. Đến lúc đó cô cứ nhất quyết phủ nhận, thì Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng có thể bắt cô đi được chắc?
Bành Cẩm Trình cũng là người thông minh, cậu nghe hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói
Cô chỉ là một bác sĩ chữa bệnh
của Tô Hòa. Cậu gật đầu liên tục, nhân lúc trời tối đi báo tin cho Vương phù. Cậu sợ rằng chỉ đến muộn một phút thôi là ấm chén nhà Vương Phù sẽ bị đập vỡ hết mất.
Tô Hòa biết nỗi khổ của Lý Thục Phân, cô đanh định nói cây ngay không sợ chết đứng, nhưng không ngờ Bành Cẩm Trình nghe vậy lại sực tỉnh ra, cậu chàng vội vàng nói vọng vào:
Giáo sư Tô, em không quấy rầy cô nữa. Giáo sư Vương nói việc xét duyệt thành lập khoa Kỹ thuật quân sự có chút vấn đề, hình như là bị trường đại học nào đó ngáng chân. Giáo sư Vương bảo em đến hỏi cô xem gần đây cô có thời gian rảnh không, nếu được thì qua tòa nhà hành chính bên kia một chuyến.
Ngáng chân?
Tô Hòa sửng sốt, nhất thời cô không thể hiểu được. Từ trước đến giờ chỉ có Thanh Đại ngáng chân những trường đại học khác, chứ đâu có trường nào dám ngáng chân Thanh Đại?
Thính lực của Tô Hòa tốt như vậy sao có thể không nghe được lời Bành Cẩm Trình nói. Có điều lúc đấy cô đang vo gạo, không tiện ra mở cửa, nếu Lý Thục Phân đã ra mở cửa rồi thì sao bà có thể không cho sinh viên vào nhà chứ?
Tô Hòa vội vàng đổ gạo vào nồi, lau tay rồi đi ra khỏi phòng bếp:
Tiểu Bành à. Mẹ, mẹ mau mời người ta vào nhà đi. Đây là học trò của con, chắc là tìm con có chút việc đấy!
Lý Thục Phân xị mặt xuống, bà trợn mắt trừng Tô Hòa, mắng mỏ:
Dẫu gì con cũng là con gái chưa chồng, để một người đàn ông đến nhà mình thì ra thể thống gì nữa? Không sợ bị người ta nói đồn thổi, đàm tiếu à!
Chỗ dựa phía sau của Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng quá vững chắc, những gì Giáo sư Vương làm đều không đem lại kết quả gì. Bên trên không chỉ không phê duyệt cho Thanh Đại thành lập khoa Kỹ thuật quân sự mà còn muốn chúng ta phối hợp toàn bộ với Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng, chuyển giao tất cả mọi tài liệu chúng ta đang có cho bên Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng!
Trong tay giáo sư Vương làm gì có tư liệu nghiên cứu vũ khí sóng âm nào. Ông chỉ mới được nghe Tô Hòa giới thiệu, cảm thấy đề tài nghiên cứu khoa học này có tính khả thi, lại còn có ý nghĩa nghiên cứu rất cao nên mới hăng hái đi làm theo ý của Tô Hòa. Kết hợp với những số liệu, tài liệu mà ông tìm đọc trong lúc cấp tốc, vất vả lắm mới viết xong lá đơn. Ai ngờ cuối cùng lại thành món hời dâng cho Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng.
Tô Hòa cũng giật mình với
phong cách ăn cướp
của Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng. Nhưng mà cô đã phản ứng lại rất nhanh, cô nói với Bành Cẩm Trình:
Tiểu Bành, dạo này cô khá bận. Buổi chiều có lớp ở Đại học Thủ đô, buổi sáng lại có mấy việc khác, tạm thời không đi được. Nhưng mà cô nhờ em chuyển lời với Giáo sư Vương thế này: Cô chỉ là một bác sĩ chữa bệnh thôi, nào biết gì về vũ khí sóng âm đâu chứ…
Không đợi Bành Cẩm Trình mở miệng, Nhĩ báo thần giả chết từ nãy đến giờ đã bắt đầu nhắc nhở:
Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Nghe vậy là Tô Hòa hiểu ngay.
Nếu là Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng ngáng chân Thanh Đại thì tất cả mọi chuyện liền dễ hiểu rồi. Tuy thực lực tổng thể của Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng không hùng hậu như Thanh Đại, nhưng trọng tâm phát triển của Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng chính là lĩnh vực kỹ thuật quân sự. Họ ngáng chân Thanh Đại, hơn nửa là vì quân phí nghiên cứu khoa học mà thôi!
Đây có tính là động chạm đến người có quyền có thế không?
Nhưng trọng điểm của vấn đề là một trường đại học bình thường làm sao có khả năng để mà ngáng chân Thanh Đại được. Số trường có thể sánh với Thanh Đại thật sự không có mấy, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Bành Cẩm Trình là Tô Hòa biết, lần này Thanh Đại thật sự gặp phải đối thủ rồi.
Là trường đại học nào ngáng chân thế?
Tô Hòa cười hỏi.
Nhìn Bành Cẩm Trình đi xuống dưới lầu, Lý Thục Phân lập tức chĩa họng súng vào Tô Hòa, bắn sự quan tâm và lo lắng của một người mẹ đến chỗ cô.
Ôi, con nói xem con đã lớn như vậy rồi, con có thể lo nghĩ chút về chuyện này hơn không? Đêm hôm khuya khoắt để một sinh viên nam vào nhà mình, nhỡ xảy ra chuyện gì, thì sau này con còn làm người thế nào được?
Khóe môi Tô Hòa run rẩy, nghe thấy tiếng nước sôi trên bếp gas thì giục Lý Thục Phân:
Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Mẹ mau lấy nước nóng vào tắm rửa đi. Đợi mẹ tắm xong thì chắc chắn anh Kiến Thiết và Kiều Kiều cũng về rồi, đến lúc đấy chúng ta lại ăn cơm!
Thật ra trong lòng Vương Phù cũng rất khốn khổ. Ban đầu ông đã nắm chắc mười mươi với chuyện thành lập khoa Kỹ thuật quân sự rồi. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện trường Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng ngáng chân ông, không chỉ cướp mất tâm huyết của ông mà còn đòi ông tiễn Phật tiến đến tận Tây Thiên nữa chứ!
Ở đời làm gì có chuyện ngon lành như vậy!
Vừa nghĩ tới vẻ mặt đắc chí, huênh hoang của người phụ trách bên Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng là Vương Phù lại tức điên lên. Nhưng ông cũng biết chỗ dựa sau lưng Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng là chỗ ông không thể dây vào nổi, thế nên ông chỉ có thể trút giận lên mấy ấm chén trà vô tội thôi.
Con đừng đánh trống lảng. Bây giờ con phải cam đoan với mẹ, sau này tuyệt đối không đưa sinh viên, đồng nghiệp nam về nhà nữa! Ai biết người con dẫn về là sói hay hổ, nhỡ mà xảy ra chuyện gì, mẹ có khóc cũng không kịp!
Lý Thục Phân không chịu lùi bước, trong chuyện này, bà rất kiên quyết.
Nói cách khác, cho dù bà có cãi nhau với Tô Hòa, bà cũng phải khiến Tô Hòa sửa lại cái thói quen để đàn ông về nhà nửa đêm nửa hôm này đi. Đây là sự bảo vệ đối với con gái của một người mẹ như bà.
Tô Hòa lặng lẽ trợn mắt:
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, đợi mấy hôm nữa con dẫn mẹ ra đường xem, mấy ông bà già không quen biết gì nhau còn cầm tay nhảy múa. Con chỉ gọi sinh viên đi vào thảo luận mấy vấn đề thì có gì mà không được? Nếu con thật sự không cho học trò vào nhà nói chuyện, thì mẹ bảo con sau này phải đối diện với mấy sinh viên ấy kiểu gì? Nhỡ có người lan tin con hà khắc với học trò, thế thì có lợi cho con chắc?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.