Chương 168: MUỐN MỜI TÔI À? TÔI RẤT ĐẮT!


Cho dù hoàn cảnh như thế nào, ít nhất ở chỗ Tô Hòa, cô tuyệt đối sẽ không yêu cầu nhân viên nghiên cứu khoa học tôi luyện ra một trái tim
đạo hạnh8 sống thanh bần
, muốn ngựa chạy nhanh còn không cho ngựa ăn cỏ, đây không phải là mơ hão sao?

Nếu Bành Cẩm Trình đã giao cuộc đời nghiên 3cứu sinh của mình cho Tô Hòa, vậy cô nhất định sẽ không để cho cậu uổng công!

Vương Phù nghe Tô Hòa nói như vậy, cười lắc đầu, không bàn l9uận nhiều về chủ đề này nữa. Điều ông quan tâm nhất chính là vấn đề tốt nghiệp của Bành Cẩm Trình. Mặc dù bây giờ ông bảo Bành Cẩm Trình đi theo T6ô Hòa làm khóa luận, nhưng dù sao trên danh nghĩa, Bành Cẩm Trình vẫn là học sinh của ông, nếu như hai năm sau Bành Cẩm Trình không thể thuận lợi 5tốt nghiệp, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện và danh tiếng của ông.
Vương Phù có dám lật bàn ở bộ Quốc phòng hay không thì khó mà nói, nhưng Tô Hòa biết, nếu như Vương Phù còn không kiềm chế được, cái bàn ăn này sắp bị ông lật đổ rồi.

Giáo sư Vương, bình tĩnh! Bình tĩnh! Nếu quốc gia đã yêu cầu như vậy, chắc chắn chúng ta phải dốc toàn lực phối hợp. Hơn nữa, chúng ta cũng chưa danh chính ngôn thuận nghiên cứu gì về vũ khí sóng âm, ông nói có thể phối hợp với bọn họ làm cái gì đây? Nếu như đại học Quốc phòng thật sự nghiên cứu ra cái gì, vậy thì cứ để cho bọn họ nghiên cứu đi, dù sao cũng là chuyện tốt ích nước lợi dân. Hơn nữa tôi không tin, nửa đường lại có Trình Giảo Kim nhảy ra, cướp mất song giản của Tần Thúc Bảo, đúng không?

Ánh mắt Vương Phù phức tạp nhìn Tô Hòa, yếu ớt thở dài, nói,
Giáo sư Tô, cô không biết cái tính xấu của những người đó rồi. Nếu thật sự để bọn họ dán mắt vào, cho dù chúng ta tìm một trăm một nghìn lý do, bọn họ cũng sẽ cướp đồ từ chỗ chúng ta thôi.


Cướp thì cướp thôi, vậy cũng phải xem chỗ chúng ta có đồ gì để cướp không, đừng nói là sóng âm, cho dù là sóng siêu âm, chỗ chúng ta đã nghiên cứu ra cái gì rồi? Còn chưa có bóng dáng cái gì cả, tôi ngược lại rất mong đợi bọn họ có thể bới ra cái gì, vừa vặn cho chúng ta một cái mở đầu đấy!

Tô Hòa vui vẻ ăn cơm.
Vương Phù không ngờ Tô Hòa lại lạc quan như vậy,
Nếu như bọn họ không cướp đồ, mà là cướp người thì sao? Trong báo cáo tôi nộp lên đã nói rồi, sóng siêu âm và sóng âm của trường y lần này đều là do Giáo sư Tô nói ra...

Nói chuyện mấy câu, đề tài lại kéo đến Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng ngáng chân Thanh Đại.
Vương Phù giận đến nỗi suýt nữa hất đổ khay đồ ăn, ông vỗ bàn nói với Tô Hòa,
Cô nói xem chuyện này có đáng giận không cơ chứ! Đại học Quốc phòng của bọn họ đã có nhiều hạng mục như vậy rồi, bây giờ vừa nghe thấy tôi nói muốn nghiên cứu mở rộng vũ khí sóng âm, lập tức giống như con ruồi ngửi được mùi thịt tanh lao tới. Cái đám lính già khốn kiếp đó lại không biết xấu hổ mà cưỡng đoạt, cô nói xem đây là thế nào hả?


Tôi giải thích tương lai của vũ khí sóng âm mình vất vả soạn ra cho đám lão già ở bộ Quốc phòng, người ta còn vui tươi hớn hở khen Thanh Đại chúng ta không quên quốc gia, vì quốc gia mà hiến dâng tinh thần, đáng được khen ngợi. Kết quả quay mặt đi cái đã lại kéo cái đề tài này về cho bên Đại học Quốc phòng, còn bảo chúng tôi phối hợp với bên đó hoàn thành công việc chuyển giao hạng mục, cho đến khi bên đó thành công được duyệt mới thôi. Ôi làm tôi tức chết mất, suýt nữa thì lật bàn, mắc luôn bệnh tim!

Nghĩ kỹ thì một tháng lương của một mình Tô Hòa gấp năm lần lương của các Giáo sư khác có thể kiếm được.
Đúng là càng so sánh càng thấy chênh lệch.
Vương Phù cảm giác mình sống nhiều năm qua thật uổng phí, cho dù bây giờ ông đã lên làm phó Hiệu trưởng của Đại học Quốc gia Thanh Hoa, nhưng tiền lương thực tế tới tay mỗi tháng còn không bằng một nửa của Tô Hòa, nghĩ mà đắng lòng.
Lại chưa nói đến việc so sánh vị trí của Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng so với thủ đô, hoàn toàn chính là thành phố và xó xỉnh. Cho dù cô không chê thành phố nơi Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng được xây dựng hẻo lánh lạc hậu, vậy cô cũng phải suy nghĩ xem mình có nỡ bỏ căn nhà cao cấp ở thủ đô không!

Chuyện tương lai ai có thể nói rõ được! Hơn nữa, muốn mời tôi, vậy cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không! Tư tưởng chính trị giác ngộ của tôi không cao một chút nào! Mời tôi rất đắt!

Nghe Tô Hòa nói thế, Vương Phù liên tục cười khổ, mời Tô Hòa quả thật rất đắt. Ban đầu ông và Vinh Dự mời Tô Hòa từ đại học Bắc Kinh qua đây, điều kiện cho Tô Hòa gấp đôi với Đại học Thủ đô cho cô, hơn nữa Tô Hòa ở Thanh Đại còn có hai cái danh hiệu.
Vương Phù còn chưa dứt lời, Tô Hòa đã nghe hiểu ý ông.
Vương Phù đây là sợ cô bị Đại học khoa học kỹ thuật Quốc phòng lôi kéo sang đó!
Có điều Tô Hòa cảm thấy Vương Phù có chút lo lắng quá rồi, bây giờ trên đầu cô đã bị chụp không biết bao nhiêu cái mũ, cho dù Đại học khoa học kỹ thuật Quốc phòng muốn kéo cô sang đó, vậy cũng phải suy nghĩ xem cô có dễ mời đi như vậy không, đúng chứ?
Ăn cơm xong, Vương Phù đi tìm Bành Cẩm Trình hỏi tình hình, mà Tô Hòa thì đến thẳng khoa Y của Đại học Thủ đô, càng ngày cô càng cảm thấy không đủ thời gian, rất sợ đến lúc nào đó giáo án không theo kịp tốc độ giảng dạy, chỉ có biên soạn xong giáo án sớm cô mới yên tâm.

Trường trung học phổ thông số 1, thuộc huyện Tế Nguyên, Tỉnh X.

Bắt đầu học kỳ mới, lớp 12 của trường trung học phổ thông số 1 nghênh đón kỳ thi chiêng trống rùm beng nhất - thi nắm rõ kiến thức.

Trường trung học phổ thông số 1 có một chính sách đặc biệt, bọn họ sẽ căn cứ vào thành tích của kỳ thi nắm rõ kiến thức để tiến hành chia lại lớp, chia những học sinh có thành tích tốt vào lớp bồi dưỡng trọng điểm, những học sinh có thành tích kém thì chia vào lớp bỏ bồi dưỡng, sau đó tập trung tinh lực đào tạo những học sinh có hy vọng đỗ đại học và khoa chính quy kia.

Thi như vậy không phải là chỉ mỗi trường trung học phổ thông số 1 mà là việc các trường trung học phổ thông top đầu ở tỉnh Tây Sơn đều làm. Một bài thi chung được phòng giáo dục đưa ra, cấp xuống tất cả các trường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.