Chương 176: Anh ấy là đích đến của tôi


Những giọt nước mắt trào ra không ngừng, Lâm Vi dùng ngón tay chọn ra ba bốn cái rồi mới nắm một cái huân chương trong lòng b8àn tay:
Tôn Nghị, cái tên anh nói với em là giả, cuối cùng có chuyện gì là thật hả? Anh nói cho em biết đi, anh nói đi!

Lâm Vi áp huân chương trong lòng bàn tay lên mặt, khóc rất đau lòng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
9
Tần Nguyên lui ra đằng sau một bước, nói với Lâm Vi một câu
Mong cô đừng quá đau buồn!
, sau đó đứng thẳng người, cúi n6gười chào Lâm Vi một lời chào theo tiêu chuẩn quân đội.

Nhân viên quản lý thư viện và những bạn sinh viên đứng bên đ5ường đang vây xem, nhìn cảnh tượng nghiêm túc như vậy, không ai dám bước lên an ủi.
Tuy rằng Hầu Nghị chết giả nhưng những tình huống
chết thật
tương tự như vậy vẫn đang tồn tại từng phút từng giây.
Hầu Nghị may mắn nhưng sau lưng anh ấy lại có rất nhiều anh hùng liệt sĩ hy sinh.

Nếu cô thật sự hiểu Hầu Nghị, yêu Hầu Nghị thật lòng, mong cô hãy mạnh mẽ lên! Hầu Nghị có một giấc mơ mãnh liệt về sự an toàn của không phận quê hương, tôi tin rằng cô cũng có, nếu cô yêu anh ấy thật lòng, mong cô hãy biến nỗi đau thành sức mạnh, dùng đôi tay của cô tiếp nhận gậy tiếp sức mà Hầu Nghị đã trao, dùng sức mạnh của cô để bảo vệ những thứ Hầu Nghị muốn bảo vệ, dùng sức mạnh của cô để bảo vệ giấc mơ của Hầu Nghị! Dùng sức mạnh của cô để tinh thần và niềm tin của Hầu Nghị tiếp tục sống!

Sau khi nghe những lời nói của Tô Hòa xong, Tần Nguyên im lặng, Lâm Vi ngừng khóc, đám người đang vây xem bắt đầu vỗ tay, từ lúc thưa thớt cho đến khi cùng đồng thanh.
Tô Hòa không nỡ, cô bước về phía trước, ngồi xuống trước mặt Lâm Vi, nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi.

Cô Lâm Vi, xảy ra những chuyện như vậy tất nhiên cực kỳ đau buồn, tất nhiên sẽ tiếc nuối nhưng tôi muốn hỏi cô, lúc cô yêu Hầu Nghị, cô có biết anh ấy là lính không?

Trong lòng có độc, chỉ có thể trút hết ra mới có thể sống tiếp.
Lâm Vi khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, giọng nói càng ngàng càng nghẹn ngào, Tần Nguyễn vẫn cứ cúi chào, gương mặt anh cũng đã đẫm nước mắt từ lâu.

Hầu Nghị là liệt sĩ, anh ấy đã đổ máu vì sự an toàn của đất nước, không tiếc hy sinh tính mạng vì bảo vệ sự vùng trời an toàn của quốc gia! Anh ấy rất yêu cô, cô chính là sự kiêu ngạo để anh ấy khoe khoang với các chiến hữu khác! Và cô cũng hãy tự hào vì anh ấy!


Trên thế giới này chưa bao giờ có hòa bình thật sự, mỗi một phút một giây đều có người hy sinh vì chiến tranh. Sở dĩ chúng ta có thể nhìn thấy hòa bình và ánh sáng là vì có người đã đứng trong tối, dùng máu thịt của mình để xây đắp bức tường thành kiên cố không thể phá vỡ nổi, dùng ngực mình để ngăn chặn chiến tranh cho chúng ta. Họ là thần bảo vệ hòa bình và ánh sáng của chúng ta, là vinh quang của đất nước và là trụ cột của dân tộc!

Lâm Vi rưng rưng nước mắt, gật đầu:
Tôi biết...


Nếu cô biết anh ấy là một người lính, vậy hẳn cô cũng biết trách nhiệm trên vai anh ấy! Anh ấy là người bảo vệ quốc gia này, ngoài cô ra, còn rất nhiều người cần anh ấy bảo vệ!


Anh ấy nói cuộc sống ở quân đội rất tốt, có thể ăn no, nhiệm vụ cũng không có gì nguy hiểm, nhưng tôi lại thấy chiến hữu mà anh ấy thường nhắc đến nói trên báo rằng đã nhiều lần vào sinh ra tử, chiến hữu của anh ấy như thế thì sao anh ấy lại thoải mái được chứ?


Tôi bị bệnh, muốn nói với anh ấy nhưng lại không gọi được. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi anh ấy bị bệnh, có một lần anh ấy hạ cánh ở độ cao thấp, suýt chút nữa là hy sinh tính mạng, nhưng lúc anh ấy nói với tôi về điều đó lại nói rất nhẹ nhàng. Tôi hỏi anh ấy sao lại bình tĩnh đến vậy, mọi người có biết anh ấy nói với tôi thế nào không?


Cô có biết lần trước chúng tôi gặp nhau thế nào không? Tôi và Hầu Nghị nắm tay nhau qua hàng rào sắt của Quân khu, bắt đầu từ khi tôi khóc và kết thúc khi tiếng còi tập hợp vang lên, từ đầu đến cuối không ai nói một câu một chữ nào. Anh ấy nói quay lưng là quay lưng, đến một ánh mắt mà cũng không thèm bố thí cho tôi chứ đừng nói gì đến lời tạm biệt!


Tôi và Hầu Nghị đã yêu nhau nhiều năm rồi nhưng mà mỗi năm lại gặp nhau không đến bốn lần, thời gian tổng cộng không đến mười tiếng nữa... Đồ khốn nạn lừa mất tuổi trẻ, trái tim và tất cả mọi thứ của tôi rồi.

Lâm Vi chỉ tay vào mình, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
Anh ấy nói rằng cái chết là đích đến của mỗi người, tại sao lại phải sợ? Nếu cái chết là đích đến của mỗi người, vậy tôi là gì của anh ấy? Anh ấy mới là đích đến của tôi chứ không phải cái chết!


Giữa tôi và anh ấy, ở bên cạnh nhau mãi mãi là chuyện khó khăn nhất!


Khát khao tình yêu của tôi rất đơn giản, là cùng trú mưa vào những ngày mưa rào, là cùng tránh tuyết trong những ngày tuyết rơi, là củi gạo dầu muối chứ không phải sự gan dạ can đảm anh ấy dành cho tôi.


Tôi thật lòng rất muốn anh ấy có thể ở bên cạnh tôi, dù là một tháng, nửa tháng, hay là mười ngày thôi, đây là những điều người khác có thể thực hiện một cách dễ dàng, nhưng anh ấy lại không làm được.

Tô Hòa mỉm cười, cô nói với Lâm Vi một cách chân thành:
Tôi tin, Hầu Nghị cũng không muốn thấy cô đau lòng. Nếu cô yêu anh ấy thật lòng vậy hãy kiên trì với giấc mơ của anh ấy, vẫn còn nhiều điều tốt đẹp và bất ngờ đang chờ cô trong tương lai.

Lâm Vi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, tay cầm những huy hiệu chiến công của Hầu Nghị, nước mắt dần ngưng lại, cô ấy cắn răng gật đầu nói:
Tôi biết, tình yêu của tôi phải nhường đường cho những trách nhiệm trên vai anh ấy. Tôi cũng biết, ngoài tôi ra còn rất nhiều người cần anh ấy bảo vệ. Nhưng mà cô biết không?


Tôi và Tôn Nghị, không đúng, hẳn là bây giờ nên gọi anh ấy là Hầu Nghị...

Bỗng dưng Lâm Vi nghẹn ngào, cô ấy ôm mặt khóc một hồi lâu, đôi mắt mờ mịt hỏi Tô Hòa và Tần Nguyên:
Dù gì tôi và anh ấy cũng đã yêu nhau được một khoảng thời gian, cũng từng đồng ý sẽ làm bạn cả đời, hứa hẹn sẽ không rời xa nhưng bây giờ tôi mới biết người yêu của tôi, tên mà anh ấy nói với tôi là tên giả, cuối cùng có chuyện gì là thật chứ?


Lúc tôi quyết định học nghiên cứu sinh, Hầu Nghị đã từng nói với tôi rằng khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở bên cạnh anh ấy nữa thì tôi hãy nói với anh ấy, anh ấy nói anh ấy sẽ không trách tôi. Tôi muốn hỏi anh ấy rằng, anh ấy có tư cách gì trách tôi?



Tôi giữ anh ấy, đợi anh ấy nhiều năm như vậy, tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như thế? Bây giờ anh ấy có tư cách gì để nói sẽ không trách tôi?


Sắc mặt Tô Hòa khẽ thay đổi, khuyên Lâm Vi:
Lâm Vi, tuy rằng thời gian Hầu Nghị dành cho cô rất ít nhưng hẳn cô cũng biết rằng, anh ấy đã dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình cho cô. Anh ấy là một người lính và danh từ này đã xác định rằng họ không thể sống và yêu ai đó cả đời như người bình thường, nhưng tình yêu của họ không hề thua kém những người bình thường đó, tình yêu của họ nhỏ bé nhưng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.