Chương 179: Mũi tên đã bắn đi thì không thể thu hồi lại được
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1343 chữ
- 2021-12-31 05:40:55
Nhà nước chỉ cho nghiên cứu sinh thời gian ba năm nghiên cứu, nếu trong ba năm này bọn họ không gặt hái được thành quả thì sự n8ghiệp nghiên cứu đi tong.
Thật ra người có thể thi đậu nghiên cứu sinh sao có thể kém cỏi được?
Tô Hòa nói đến cảm xúc dâng trào mãnh liệt, sinh viên bên dưới bục giảng nghe mà sợ hết hồn hết vía.
Thậm chí bọn họ còn không có thời gian ôn tập, muốn ôm chân Phật cũng không biết Phật đang nơi nào!
Bành Cẩm Trình vừa xấu hổ vừa buồn bực, dứt khoát tổn thương lẫn nhau:
Các cậu cứ cười trên nỗi đau của người khác đi. Ngày mai các cậu phải thi cuối kỳ đó, để xem có bao nhiêu người trong số các cậu rớt tín chỉ!
Sinh viên sắp tốt nghiệp khoa Y Đại học Thủ đô:
...
Đây nhất định không phải sự thật!
Nhất định không phải!
Các yếu tố ảnh3 hưởng tới thành quả nghiên cứu khoa học cuối cùng của họ bao gồm: một là thái độ, hai là cố gắng, ba là tập trung, không thể 9thiếu bất kỳ yếu tố nào.
Một sinh viên dù thông minh cỡ nào nhưng nếu anh ta không chuyên tâm nghiên cứu thì thành quả6 cuối cùng anh ta làm ra cũng có hạn.
Tiết Chẩn đoán lâm sàng này vẫn còn một vài nội dung, cô dạy khoảng nửa tiếng nữa là xong. Tầm này ngày mai có bài thi viết, chiều mai cô phải đến bệnh viện Nhân dân thủ đô tiến hành kiểm tra kết thúc học phần thực tập.
Em mau chóng suy nghĩ phương hướng nghiên cứu đi. Chờ tới khi cô kết thúc môn Chẩn đoán lâm sàng, người cô khai đao đầu tiên chính là em đó, rửa sạch cổ chờ sẵn đi!
Tô Hòa cười như không cười.
Bành Cẩm Trình rụt cổ như thể Tô Hòa thật sự đang gác đao trên cổ cậu, run rẩy rời đi. Dáng vẻ không dám ho he của cậu chọc các sinh viên khoa Y Đại học Thủ đô cười ầm lên.
Giáo sư Tô, có thật không? Ngày mai chúng em phải thi cuối kỳ ạ?
Có học sinh to gan lên tiếng hỏi.
Tô Hòa liếc nhìn Bành Cẩm Trình, cười híp mắt gật đầu:
Đúng vậy, hôm nay cô sẽ dạy xong môn này, sáng mai chúng ta sẽ thi viết, chiều mai đến khoa cấp cứu trong bệnh viện tiến hành thực tập chẩn đoán bệnh và phân tích nguyên nhân gây bệnh. Cô sẽ tranh thủ chấm bài thi của các em trong khoảng hai ba ngày, sau đó nộp thành tích lên thầy giáo vụ khoa để xét duyệt, sau đó các em có thể yên tâm làm luận văn tốt nghiệp rồi.
Nếu anh ta cứ làm rồi bỏ như bắt cóc bỏ đĩa thì chắc chắn đến cuối cùng anh ta k5hông làm ra được cái gì có chiều sâu, cho dù không tính là thời gian ba năm trôi qua trong vô ích thì cũng không được coi là gặt hái được thành tựu lớn.
Câu nói này của Tô Hòa đã chọc trúng yếu điểm của Bành Cẩm Trình, làm cậu nghẹn lời không nói được gì.
Thảm!
Tan nát cõi lòng!
Môn của cô không có khái niệm tỉ lệ qua môn hay là tỉ lệ trượt gì đó đâu. Nếu tất cả các em có thể làm bài đúng đáp án, có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi dựa vào năng lực của mình thì đương nhiên cô sẽ cho các em qua hết! Ngược lại, nếu không có ai đạt được yêu cầu thấp nhất của bài kiểm tra qua môn thì đừng mong cô mở cửa sau cho các em. Cho dù nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp các em chết cả lũ thì cũng chẳng ảnh hưởng xấu gì tới cô.
Cô là một giáo viên, cần phải có trách nhiệm với các em. Nhưng đồng thời cô cũng là một bác sĩ, cần phải có trách nhiệm với những bệnh nhân sẽ được các em khám bệnh sau này! Có thể các em sẽ nói là trên đời này có biết bao lang băm, làm sao quản hết được. Cô biết chứ, nhưng cô muốn nói với các em là dù cho trên đời này có nhiều lang băm hơn nữa cũng không thể thay đổi quyết định của cô. Ở các trường đại học khác, các giảng viên khác đào tạo ra thần y hay là lang băm, cô không can thiệp được. Nhưng cô tuyệt đối không cho phép trong tay cô có bất kỳ con cá nào lọt lưới!
Được rồi, cô muốn nhắc nhở các em là đừng có học tủ, tất cả những kiến thức cô đã dạy đều quan trọng, đề bài cô ra cũng không có đáp án tiêu chuẩn.
Chỉ cần các em phân tích tìm ra nguyên nhân gây bệnh và bệnh lí là được. Nhớ kỹ cấu trúc bài làm cô đã chỉ cho các em. Đầu tiên là nguyên nhân gây bệnh, tiếp theo là phương pháp kê đơn thuốc, cuối cùng chốt lại bằng lời dặn dò của bác sĩ. Cơ hội để các em kiểm tra một lần là qua vốn đã cực kỳ nhỏ bé, nếu các em còn để mất điểm ở những câu không đáng mất điểm thì... Ha ha, tự gánh hậu quả nhé!
Đờ mờ!
Bọn họ nghe thấy cái gì?
Lời nhắc nhở cuối cùng, trong lúc làm bài phải đảm bảo mạch suy nghĩ rõ ràng, đừng phức tạp hóa những vấn đề đơn giản, lại càng không nên bỏ qua các câu hỏi phức tạp!
Bởi vì môn học này được xếp vào học kỳ cuối cùng, cho nên các em không được thi bù hoặc thi lại. Nếu các em không thể qua môn lần này thì sẽ phải rời trường với một tấm giấy chứng nhận đang theo học hoặc là học lại một năm. Sau khi thi xong, em nào nghĩ rằng mình không thể qua môn tuyệt đối đừng đến tìm cô sửa điểm, cũng đừng tìm thầy cô khác nhờ nói giúp.
Giáo sư Tô, em... Thật ra em có vài ý tưởng, có điều em vẫn chưa nghĩ kỹ. Em sàng lọc ra ba đề tài nhưng vẫn chưa quyết định cụ thể.
Bành Cẩm Trình nói với vẻ thiếu tự tin.
Tô Hòa liếc nhìn mấy trang giáo án cuối cùng, cô không ngẩng đầu mà trực tiếp ra tối hậu thư cho Bành Cẩm Trình:
Thấy sinh viên bên dưới kêu la oai oái, Tô Hòa động lòng trắc ẩn, khẽ ho một tiếng rồi tỏ vẻ thần bí nói với bọn họ:
Các em đừng bi quan như vậy! Lần này cô tự mình ra đề, không khó tí nào! Chỉ cần các em tập trung nghe giảng, đồng thời trong quá trình thực tập trên lớp chú ý theo sát tiến độ của cô thì có thể qua môn một cách dễ dàng! Có điều số lượng câu hỏi hơi nhiều, ngày mai các em nhớ chuẩn bị thêm hai cây bút nhé! Sau khi bắt đầu thời gian làm bài, các em không được bàn bạc trao đổi, lại càng không được gian lận!
Mấy lời này của Tô Hòa nào giống an ủi?
Đây rõ ràng là xát muối lên miệng vết thương của sinh viên mà!
Cuối cùng sinh viên khoa Y Đại học Thủ đô cũng nghênh đón phán quyết cuối cùng trong tiếng oán than vang trời dậy đất. Đó là một xấp đề thi dày suýt chút nữa đã làm cho thầy giáo vụ khoa mệt ngất ngây tới độ suýt thì ngã sấp mặt.
Thầy giáo vụ khoa bội phục Tô Hòa từ tận đáy lòng. Thật sự là giáo viên như Tô Hòa không nhiều lắm, cô chính là tấm gương điển hình cho thế hệ giáo viên trẻ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.