Chương 191: Dã tâm của tô hòa


Nhưng trên thực tế, khi tiền lương hàng tháng cùng với những phúc lợi đãi ngộ khác khi tới được tay của các nhân viên trong 8Viện nghiên cứu ung bướu thì nhân viên công tác trong phòng giáo vụ chỉ hận không thể nhảy từ tầng cao nhất của khoa Y Đại 3học Thủ Đô xuống!

Chênh lệch giàu nghèo thực sự quá lớn rồi!

Tô Hòa thấy nhân viên công tác trong phòng giá9o vụ muốn nói lại thôi, cô cũng không có hỏi nhiều mà nói tiếp:
Được rồi, nếu có sinh viên muốn thi để làm nghiên cứu sinh6 của tôi thì hãy ưu tiên để cho bọn họ lựa chọn chủ đề luận văn của tôi. Nếu như không có, vậy hãy ưu tiên cho những sinh v5iên muốn vào làm trong Viện nghiên cứu ung bướu của tôi. Nếu có người lựa chọn chủ đề của tôi thì hãy bảo bọn họ đến khoa Kỹ thuật Cơ khí của Thanh Đại tìm sinh viên Bành Cẩm Trình học trò của Giáo sư Vương Phù để Bành Cẩm Trình đến tìm tôi, trong tình huống bình thường tôi cũng thường ở Thanh Đại.

Nghe Tô Hòa cứ mở miệng lại nói
Thanh Đại
, trong lòng nhân viên phòng giáo vụ cảm thấy nguội lạnh, nhưng mà cô ta cũng hiểu rằng, chỉ cần là công việc mà khoa Y Đại học Thủ Đô sắp xếp thì Tô Hòa đều phải đảm bảo rằng bản thân sẽ làm tốt, tuyệt đối không để người khác tìm ra một tí sai lầm cho nên cô ta cũng không thể nói được gì.
Tô Hòa rời khỏi khoa Y của Đại học Thủ Đô rồi ngay lập tức chạy đến khoa Kỹ thuật Cơ khí của Thanh Đại. Cô lấy ra các tài liệu về hướng nghiên cứu của khoa Y học Thanh Đại, tìm Bành Cẩm Trình để hỏi cẩn thận về thời gian mà cậu đã hẹn rồi ngồi trong văn phòng một lúc trước khi đến tòa nhà hành chính để tìm Giáo sư Vương Phù và Vinh Dự.
Sự thật chứng minh, Tô Hòa vẫn luôn nghĩ mọi chuyện về Viện nghiên cứu ung bướu rất đơn giản.
Tô Hòa suy nghĩ một chút, cô lấy giấy bút từ trong túi xách của mình rồi vừa viết vừa nói:
Nếu Viện nghiên cứu ung bướu muốn phát triển thực sự thì chắc chắn không thể tìm một nơi tùy tiện được, phải có một tòa nhà nghiên cứu cố định, cho nên với số tiền bảy mươi triệu này, tôi dự định trích ra hai mươi triệu để xây dựng một tòa nhà nghiên cứu các thí nghiệm khoa học, hội nghị giao lưu, chẩn đoán và điều trị bệnh.


Nếu muốn thực hiện nghiên cứu khoa học trong tòa nhà này thì chắc chắn sẽ phải mua rất nhiều thiết bị, còn phải nghiên cứu phát minh rất nhiều thiết bị, những thứ này đều cần tiền. Hơn nữa còn vấn đề thuê nhân viên cho viện nghiên cứu, cũng phải trả tiền lương cho họ. Tôi ước tính sơ bộ thì bảy mươi triệu sợ là vẫn còn thiếu rất nhiều, nhưng mà tôi có biện pháp kiếm tiền trợ giúp cho Viện nghiên cứu ung bướu, cho nên chi phí sau này khẳng định không cần lo lắng.

Người lãnh đạo Thanh Đại:
?

Người lãnh đạo Thanh Đại kia lại hỏi:
Tôi có thể hỏi cụ thể đó là gì được không? Kinh phí bảy mươi triệu, người bình thường có thể không lấy được, cũng không có năng lực lấy được nó! Cho nên tôi chỉ muốn biết Giáo sư Tô sẽ tính thế nào?

Thật ra trong lòng mọi người đều rất tò mò, mặc dù Viện nghiên cứu ung bướu đi đầu trong lĩnh vực quốc tế, nhưng dù sao thì nó cũng thuộc về nghiên cứu lý thuyết, sao có thể sử dụng hết bảy mươi triệu kia được? Theo suy nghĩ bình thường của mọi người, đến bảy triệu cũng không dùng hết được! Dù sao thì dự án này có thể nghiên cứu được ra kết quả hay không thì nó lại là một chuyện khác.
Tô Hòa nói cô có cách tiêu hết bảy mươi triệu này, tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc Tô Hòa có tính toán gì.
Sau khi cô đến phòng họp nơi hẹn gặp với Vương Phù và Vinh Dự, cô mới giật mình nhận ra rằng tất cả các nhà lãnh đạo đã mở tiệc chiêu đãi cô vào ngày đầu tiên sau khi cô mới đến Thủ đô đó đều đang ở đây, mà ngay cả những nhà lãnh đạo hiếm khi xuất hiện tại Thanh Đại cũng đến.
Sau khi Tô Hòa cẩn thận chào hỏi lần lượt từng người một xong mới lén lút đưa tài liệu cho Vinh Dự rồi hỏi:
Vinh lão, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao đột nhiên nhiều người đến đây thế?

Vinh Dự cười ha hả nói:
Dự án của cô có kinh phí lên tới hơn bảy mươi triệu, đây cũng không phải là một con số nhỏ, những người này đều là mấy con mèo ngửi thấy mùi cá, không đến mới là chuyện lạ đó! Nhưng mà cô cũng đừng lo lắng, kinh phí tài trợ dự án của cô đã được phê duyệt trực tiếp ở trên, chỉ cần thực hiện một quy trình cơ bản tại Thanh Đại nữa thôi, không ghi chép vào sổ sách của Thanh Đại, cho nên không ai dám can thiệp vào quyết định của cô. Nhưng mà nhiều người thì sức mạnh sẽ lớn hơn, nếu cô có gì cần các chuyên gia giúp một tay, chỉ cần không quá phận thì tôi nghĩ mấy người họ chắc chắn sẽ không từ chối đâu.

Tô Hòa đã hiểu ý của Vinh Dự, như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Lãnh đạo Thanh Đại khẽ ho một tiếng, phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại, ông ta cười híp mắt hỏi Tô Hòa:
Giáo sư Tô, cô có suy nghĩ cụ thể nào về Viện nghiên cứu ung bướu không?

Tô Hòa gật đầu:
Có.

Cô nói cái gì?

Bảy mươi triệu vẫn còn thiếu rất nhiều?

Các nhà lãnh đạo của Thanh Đại đều bị tham vọng của Tô Hòa dọa phát sợ, nhưng mà sau đó nghĩ lại, nếu thực sự muốn làm theo yêu cầu của Tô Hòa thì bảy mươi triệu dường như cũng không thực sự nhiều lắm.

Chỉ riêng khoa Công nghiệp điện tử thôi mà cũng đã chi ra hơn sáu triệu chỉ để mua một thiết bị thí nghiệm từ Đức!

Mặc dù nhà nước đã cấp số tiền khá lớn cho Viện nghiên cứu ung bướu, nhưng mà trên thực tế thì số tiền đó là không đủ khả năng để làm hết tất cả mọi chuyện, mua tầm mười bộ thiết bị công nghiệp điện tử là sẽ chẳng còn dư lại mấy.

Mấu chốt là làm gì có ai dám xây dựng hẳn một tòa nhà nghiên cứu để làm dự án nghiên cứu khoa học giống như Tô Hòa đâu?


Giáo sư Tô, chuyện xây dựng tòa nhà nghiên cứu này... Hình như có hơi khó làm! Hiện tại Thanh Đại đã không còn nơi nào trống nữa, nhưng mà chúng tôi lại có một phòng thí nghiệm vừa mới xây xong, nếu như cô cần thì cô có thể sử dụng tạm phòng thí nghiệm đó trước, chuyện xây dựng nhà nghiên cứu thì sau này hẵng nói.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.