Chương 210: Nghi ngờ làm giả kết quả


Hai chữ
quên mình
là tiếng nổ lớn trong tai đàn chị, cô đột nhiên giật mình tỉnh ra, nhấc cốc nước đã nguội lên ực mạnh mấy hụm, nói:
Đà8n em Bành, em nói không sai, hai chữ
quên mình
chính là thứ chúng ta cần! Điểm này chị hiểu rất rõ, mỗi lần có một ý tưởng, lúc muốn ngh3iêm túc đi sâu nghiên cứu, luôn sẽ có các loại chuyện vặt vãnh phiền phức cuốn lấy chúng ta.


Thần sắc đàn chị trang trọng nghiêm 9túc, cô thấp giọng nói với Bành Cẩm Trình:
Đàn em, em nghe chị khuyên một câu, tìm một cơ hội chuyển tới văn phòng của Giáo sư Tô đi, gia6o lưu với Giáo sư Tô nhiều vào, sớm làm những đề tài mà Giáo sư Tô giao cho em, đến lúc đó có Giáo sư Tô bảo đảm cho em, em muốn ở lại trư5ờng chắc không phải vấn đề. Đừng để lại ấn tượng xấu về lười biếng cho Giáo sư Tô, như vậy không tốt với em đâu.

Trong đầu Bành Cẩm Trình đều là câu
em đừng khiến cô thất vọng
mà Tô Hòa nói với mình, cho nên đàn chị mà trước giờ cậu kính trọng nói như vậy, đương nhiên cậu sẽ nghe theo, ôm thành quả mấy ngày nay làm ra đi tới văn phòng của Tô Hòa.
Thực ra trong thời gian này, không phải Bành Cẩm Trình chẳng hề làm gì, cậu vẫn tạo ra một ít thành quả, có điều cậu tự biết chút thành quả ít ỏi này không đáng nhắc tới, trước đây cũng chưa từng nói với Tô Hòa, bây giờ vì để gỡ lại hình tượng trong lòng Tô Hòa, cậu không thể không lấy ra những thứ bản thân cho rằng không đáng nhắc tới kia.

Em dám khẳng định, những số liệu và kết luận này được trích từ báo công trình học cơ giới, tác giả của luận văn là Giáo sư Bowen của trường Đại học Công nghệ kỹ thuật California , Mỹ, người tài đứng đầu trong giới cơ giới học, uy tín trong uy tín, là ngôi sao sáng trong giới cơ giới học lý luận, đưa ra rất nhiều lý luận mới mẻ, có địa vị rất cao trong quốc tế. Nếu như cô không tin, bây giờ em có thể mang quyển tập san tới cho cô xem.

Tô Hòa cau mày, cô không ngờ rằng Bành Cẩm Trình có lòng tin đối với bản thân tới vậy, liền gật đầu đồng ý:
Bài viết của một người đứng đầu như vậy? Em đi lấy bài viết đó tới đây, cô phải đọc cẩn thận.

Tô Hòa nhìn chăm chú, nói:
Bành Cẩm Trình, em đang nghi ngờ cô sao? Cho rằng cô bắn tên không đích?

Bành Cẩm Trình liên tục lắc đầu:
Giáo sư Tô, cô đừng hiểu lầm. Em nói là, nếu như quyển tạp chí mà em đọc không có vấn đề thì thứ em trích lại này tuyệt đối sẽ không sai sót.

Trong lòng cô vô cùng vui mừng, nếu như không phải là Tô Hòa tới tìm Bành Cẩm Trình, mấy người bọn họ sao lại cùng phải lo lắng sợ hãi chứ?
Bành Cẩm Trình theo Tô Hòa nghiên cứu, kể cả tạo ra thành quả thì cũng không liên quan tới mấy người bọn họ, đến lúc đó người thăng quan tiến chức cũng không phải bọn họ, bọn họ thực sự không cần cùng Bành Cẩm Trình ở đây chịu khổ.
Bành Cẩm Trình nghe theo, nhanh chóng mang tạp chí có bài viết đó tới, để chứng minh sự uy tín của Bowen trong giới cơ giới học, cậu còn giở ra một quyển tập đặc biệt ghi chép lại luận văn của Bowen.
Tô Hòa tiếp lấy hai quyển
tác phẩm lớn
này, bảo Bành Cẩm Trình về nghỉ trước, cô thì mở bài viết kia của Bowen ra bắt đầu đọc tỉ mỉ.
Sao Bành Cẩm Trình dám nói thật, chỉ có thể tránh chủ đề này đi, đưa phần việc mình đã làm trong thời gian qua cho Tô Hòa xem:
Giáo sư Tô, đây là một số tư liệu mà em đọc tài liệu rồi thu thập được gần đây, còn có một số thứ về việc thiết kế thí nghiệm, cô xem xem có được không?

Tô Hòa gật đầu, nhận lấy thứ Bành Cẩm Trình viết, bắt đầu lật từ trang đầu tiên đọc, nghiêm túc đọc từng hàng một, qua tầm mười hai mười ba phút, cô mới lấy bút ra khoanh tròn một phần trên vở của Bành Cẩm Trình, nói:
Chỗ này có chút vấn đề, em về đọc thêm tài liệu, xem có phải có vấn đề gì không.

Lúc Bành Cẩm Trình gõ cửa văn phòng Tô Hòa, Tô Hòa đang đeo tai nghe nghe băng đĩa, cô cầm một cây bút trong tay, nghe trong băng nói một câu, mồm đọc theo một câu, cây bút trong tay cũng nhanh chóng viết lại câu nghe được đó.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tô Hòa quay đầu nhìn, thấy là Bành Cẩm Trình thì hơi gật đầu với cậu, đợi sau khi đoạn tiếng Anh kia được đọc xong, cô ấn nút dừng máy ghi âm, gỡ tai nghe xuống, nhìn đồng hồ rồi hỏi:
Sắp một giờ rồi, sao em vẫn chưa về nghỉ vậy?

Bành Cẩm Trình tự biết thái độ làm việc của mình đủ đành hoàng tỉ mỉ, còn những thứ này đều là do cậu tổng kết chép ra từ một số tài liệu, theo lý thì không nên có vấn đề, kết quả lại bị Tô Hòa tìm ra điểm không tốt, điều này khiến cậu không nhịn được mà có chút nghi ngờ trong lòng.
Bành Cẩm Trình nheo mắt nhìn chỗ mà Tô Hòa khoanh cho cậu, vô cùng chắc chắn nói:
Giáo sư Tô, những thứ này tuyệt đối không sai.

Bành Cẩm Trình nghĩ một lúc, thu dọn đồ đạc bày trên bàn lại, gật đầu nói:
Đàn chị, chị nói đúng, bây giờ em đi hỏi Giáo sư Tô, nếu như cô đồng ý, ngày mai em sẽ chuyển đồ sang đó, không thể để Giáo sư Tô thất vọng thêm nữa.

Đàn chị đó gật đầu như giã tỏi:
Ngày mai mọi người cùng giúp em chuyển!

Đọc tiểu thuyết tiếng Anh và đọc tác phẩm chuyên ngành tiếng Anh hoàn toàn là hai loại trải nghiệm khác nhau, bởi vì trong tác phẩm chuyên ngành tiếng Anh có dùng tới rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, vì vậy lúc đầu Tô Hòa đọc rất chậm, cần phiên dịch từng từ ngữ chuyên ngành một, đợi đọc đến phía sau, cô lại phát hiện ra, cấu tạo ngữ pháp của những tác phẩm chuyên ngành này rất đơn giản, dùng từ chặt chẽ cẩn thận, chỉ cần học được những từ ngữ chuyên ngành, việc đọc tác phẩm chuyên ngành còn dễ hơn nhiều so với việc đọc những tiểu thuyết kia.

Tô Hòa bảo Bành Cẩm Trình về nghỉ tương đương với việc thả tất cả sinh viên phòng thí nghiệm của Vương Phù ra. Đợi sau khi phòng thí nghiệm của Vương Phù tắt đèn xong, căn phòng
ma học
của khoa Cơ khí kia cũng coi như tắt đèn, một khoa Cơ khí lớn như vậy chỉ còn lại đèn trong văn phòng Tô Hòa là còn sáng.

Tô Hòa không có chút buồn ngủ nào, cô đọc từng câu từng chữ trong
tác phẩm lớn
của Bowen, thỉnh thoảng dùng bút khoanh vài thứ trong luận văn, biểu cảm trên mặt càng ngày càng lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.