Chương 212: ÂM MƯU CỦA TÔ HÒA
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1351 chữ
- 2022-02-04 03:38:42
Không nói đi đâu xa, rất nhiều người ở khoa Cơ khí của Thanh Đại đều nghĩ như vậy. Hội học sinh, các giáo viên cũng không nằm ngoài ngo8ại lệ.
Điều Tô Hòa cần lúc này là những thành tích để tạo cơ sở cho địa vị bản thân trong giới học thuật. Việc Giáo sư Bowen n3gụy tạo số liệu để lừa bịp mọi người đã nằm trong tầm ngắm của Tô Hòa, trở thành viên đá lót đường cho cô bước đến con đường danh vọng9.
Khi cô đến phòng hành chính, Vương Phù đang trò chuyện với Trưởng phòng Đào tạo. Nhìn thấy Tô Hòa đến tìm Vương Phù, vị trưở6ng phòng kia liền tinh ý hẹn giờ khác gặp Giáo sư, rời đi nhường chỗ cho cô.
Sau khi uống cạn tách trà, Tô Hòa lại tự rót cho mình thêm một tách nữa.
Vương Phù nhíu mày nhìn Tô Hòa với vẻ kinh ngạc:
Cô không biết sao? Vì kế hoạch Thành phố Tương lai cô đề ra mà những người ở trên đã chia làm hai phe, suýt nữa là cãi nhau om sòm lên đấy!
Một bên ủng hộ vì những thứ cô hứa hẹn nghe rất hấp dẫn, nhưng nhà nước cần phải cấp cho cô một mảnh đất, đồng thời phải ban hành chính sách ưu đãi nhất định, để sau này nhà nước không cần bỏ tiền ra mà vẫn tự phát triển được. Nếu cô có thể xây được Thành phố Tương lai thì sẽ đem lại lợi ích to lớn cho đất nước. Nhưng một số người lại cho rằng cách làm của cô quá gấp gáp, chưa học đi đã muốn chạy. Theo quan điểm của họ, nhà nước không nên ủng hộ cách làm vội vàng đó của cô mà đề nghị cô phải nắm chắc, tiến lên từng bước một.
Tô Hòa liền kể phát hiện của mình cho Vương Phù. 5Sắc mặt của ông lập tức trở nên nghiêm trọng, ông hỏi:
Giáo sư Tô, cô chắc chắn chứ? Trong giới cơ khí quốc tế, Giáo sư Bowen của Đại học Công nghệ kỹ thuật California được nhiều người kính trọng, có địa vị rất cao.
Nếu như trong học thuật ông ta có vấn đề thì cho dù muốn phanh phui chuyện này, chúng ta nhất định phải chuẩn bị kỹ càng. Có thể đây sẽ là khởi đầu của một cuộc chiến lâu dài, rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này. Nếu cô phán đoán sai thì sẽ rước họa vào thân, tự hủy hoại danh tiếng trong giới học thuật của mình đó.
Tô Hòa nâng chén trà lên hớp một ngụm, sau đó tấm tắc khen ngợi:
Trà thơm ghê, Giáo sư Vương có thể cho tôi biết tên loại trà này được không? Nếm qua thì thấy không giống những loại trà nổi tiếng khác, có lẽ tôi đã đoán sai rồi.
Giáo sư Tô, cô đừng đánh trống lảng nữa. Bây giờ chúng ta đang thảo luận xem có nên đứng lên tranh đấu với Giáo sư Bowen, thậm chí cả khoa Cơ khí học của Đại học Công nghệ kỹ thuật California cơ mà!
Hiện nay, hiện tượng dựa vào chức quyền để quản lý giới học thuật ở trong nước và quốc tế đang diễn ra rất nghiêm trọng. Chỉ cần cô nổ phát súng đầu tiên, sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với một trận chiến dai dẳng không ngừng nghỉ, trừ khi cô có thể phủ định hoàn toàn lý luận cơ khí của Giáo sư Bowen đề ra, nếu không, khoa Cơ khí của Thanh Đại chúng ta lẫn Đại học Công nghệ kỹ thuật California sẽ tiêu tùng mất...
Tô Hòa tiếp tục uống trà, hóm hỉnh nói:
Giáo sư Vương, nước trà này tuy thơm nhưng lại không nổi tiếng, cũng giống như tôi. Tôi cần có một chút thành tích nào đó để người ta nghe đến tên và nhớ rõ tôi, biết trình độ của tôi trong lĩnh vực cơ khí. Ngoại trừ việc tranh đấu với kẻ lừa đảo Bowen của Đại học Công nghệ kỹ thuật California ra, ông nghĩ tôi còn cách nào khác không?
Hơn nữa, Giáo sư Tô à, hẳn cô đã có sự chuẩn bị rồi. Lãnh đạo ở trên cũng nghiêng về phương án thứ hai, ông ta muốn đợi đến khi cô làm xong chuyện Viện nghiên cứu ung bướu rồi mới xem xét đến kế hoạch xây dựng Thành phố Tương lai. Chúng ta không thể tham lam, chỉ có thể tiến từng chút một thôi.
Tô Hòa đảo mắt để lấy lại tinh thần, sau đó nói với Vương Phù:
Giáo sư Vương, tôi có thể dùng điện thoại ở văn phòng ông được không? Tôi muốn gọi điện cho ông Cố.
Vương Phù gật đầu:
Cô cứ tự nhiên.
Nghe xong, đôi mắt Vương Phù lập tức trợn trừng. Đến lúc này ông mới hiểu được ý của Tô Hòa.
Ông hít một hơi thật sâu, sau đó đặt tay lên trán thở dài:
Giáo sư Tô, cứ tiến lên từng bước một không ổn sao?
Tiến từng bước một tất nhiên là điều tốt, nhưng bây giờ tôi cần người ta biết được thành tích của tôi. Không chỉ người nước ngoài biết, mà những nhân vật cấp cao của nước ta cũng phải nghe đến danh của tôi. Nếu không thế, kế hoạch Thành phố Tương lai của tôi lúc nào mới được hoàn thành?
Khi điện thoại hai bên vừa kết nối xong, Tô Hòa liền nghe thấy một giọng nói già yếu từ đầu dây bên kia. Cô mỉm cười nói với ông cụ Cố:
Ông Cố, ngài có thể lập danh sách những người phản đối ý kiến của cháu rồi đưa cho cháu được không?
Vừa nghe giọng nói của Tô Hòa, ông cụ Cố liền thấy đau đầu:
Giáo sư Tô, cháu định làm gì vậy?
Lập danh sách đen thôi! Bây giờ không ủng hộ cháu thì sau này đừng có vác mặt nhờ cháu giúp! Sinh lão bệnh tử, đời người còn dài lắm! Không biết đến ngày đó... Ha ha, ngài thấy đúng không?
Tô Hòa nhẹ nhàng nói.
Sau khi nghe Tô Hòa nói xong, thái dương ông cụ Cố liền giật thình thình. Ông nhắc nhở cô:
Giáo sư Tô, cháu nói nhảm gì vậy? Lẽ nào cháu không biết điện thoại bên này đã bị nghe lén rồi sao? Nếu lời nói hôm nay của cháu truyền ra ngoài thì cháu sẽ trở thành cái gai trong mắt nhiều người đấy! Cho dù không thể làm gì được cháu nhưng sau này họ nhất định sẽ đến làm phiền cháu nhiều lần. Cháu đừng kiếm chuyện nữa!
Tô Hòa cười nhạo:
Ông Cố hẳn là đã quên chuyện nhà họ Tạ ở Tây Nam lụn bại thế nào rồi? Cháu không làm phiền người khác thì thôi, có người dám đến làm phiền cháu sao? Chỉ cần một lá bùa liền khiến cả nhà họ gặp nạn, chín đời đều không thể xoay mình!
Nghe Tô Hòa nói xong, da đầu ông cụ Cố liền tê rần như bị người dùng kim châm đâm vào. Khóe mắt ông nhíu lại, vội vàng cảnh báo Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, hãy cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.
Ta biết những người kỳ lạ như cháu đều có bản lĩnh cao cường, nhưng cũng không thể coi mạng người như cỏ rác được! Chuyện Thành phố Tương lai ta sẽ giúp cháu lo liệu, nhưng cháu tuyệt đối không được kích động! Nhà họ Tạ ở Tây Nam là do họ tự làm tự chịu, dù có diệt cỏ tận gốc thì cũng chả ảnh hưởng lớn đến tình thế trong nước, cũng không làm lung lay cục diện. Nhưng nếu cháu dính líu đến những nhân vật chủ chốt, người chịu khổ cuối cùng chỉ có người dân thường mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.