Chương 237: HƯỞNG DANH TIẾNG TOÀN THẾ GIỚI


Hôm đó Bành Cẩm Trình bị dọa sợ không nhẹ trong phòng giữ xác, sau khi trở lại chỗ ở nằm đủ ba bốn ngày mới tỉnh hồn lại, trong t8hời gian đó còn bị bệnh nhẹ một hồi. Từ đó, cậu đánh chết cũng không trở lại cái kho hàng do phòng giữ xác đổi thành nữa mà năn 3nỉ ông cụ trông coi phòng giữ xác vào trong kho hàng, lấy giúp cậu một vài loại dụng cụ nhỏ ra. Tiếp đó, cậu sẽ đi tìm các y tá,9 mượn một cái xe đẩy nhỏ, cho dù dời dụng cụ tới chỗ ở mệt như cún, nghiên cứu xong lại trả về, cũng không bao giờ muốn đứng tro6ng kho hàng đó một giây nào nữa.

Thỉnh thoảng Tô Hòa sẽ chỉ điểm cho Bành Cẩm Trình vài câu về tác dụng và nguyên lý vật5 lý của dụng cụ chữa bệnh. Mà máy móc với vật lý lại không chia rõ ràng được, vì vậy Bành Cẩm Trình cũng dần dần nhập môn nghiên cứu dụng cụ chữa bệnh, lợi dụng phương pháp đan xen ngành học, tình trạng của cậu coi như là tốt.
Vệ Mộc Lương đang chờ cái gì?
Đương nhiên là chờ báo cáo kiểm tra máu và nước tiểu của bệnh nhân kia.
Virus Parshall quá mức nguy hiểm, cho nên quá trình kiểm tra máu và nước tiểu phức tạp hơn bệnh nhân bình thường rất nhiều. Đoàn người đợi hơn nửa giờ, y tá kia mới vui mừng tới điên cuồng chạy ra từ khoa kiểm tra đo lường, vừa chạy vừa kêu lớn:
Diệt hết! Diệt hết rồi! Toàn bộ kiểm tra máu và nước tiểu đều thông qua rồi, virus Parshall trong cơ thể bệnh nhân đã không có năng lực sinh sôi và lây truyền nữa, hơn nữa hệ thống miễn dịch trong cơ thể bệnh nhân đã bắt đầu khôi phục. Bệnh dịch Parshall bị chúng ta ngăn chặn rồi!

Trương Thanh Mai phản ứng nhanh nhất, cô ấy nhanh chóng chạy tới bên cạnh y tá kia, giật lấy báo cáo kiểm tra đo lường, xúc động ôm tay Tô Hòa khiến cô giật nảy mình:
Tô Hòa, chúng ta chặn được bệnh dịch Parshall rồi! Chúng ta chặn được bệnh dịch Parshall rồi!

Sau hai tuần nghỉ ngày Quốc tế Lao động, rốt cục đã tới ngày mười sáu tháng Năm, là ngày kiểm tra tình hình hồi phục của người lây nhiễm dịch Parshall.
Thực tế thì không cần phải kiểm tra lại, chỉ cần là bác sĩ có chút kinh nghiệm đều có thể nhìn ra được người bệnh lúc trước la hét muốn viết di chúc kia bây giờ đã khôi phục tinh thần, tuy vẫn gầy gò như trước nhưng đã không còn vẻ mặt bệnh trạng, hứng thú ăn uống cũng đã khôi phục, sắc mặt càng ngày càng tốt hơn, mấy ngày gần đây đã có thể đi bộ trong phòng cách ly. Chỉ cần chờ xét nghiệm máu và xét nghiệm nước tiểu đạt tiêu chuẩn, xác nhận virus Parshall trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất là người bệnh có thể chuyển khỏi phòng cách ly, qua phòng bệnh bình thường tĩnh dưỡng quan sát.
Vệ Mộc Lương nhỏ giọng hỏi Tô Hòa:
Có phải sau khi xét nghiệm máu và nước tiểu này đạt chuẩn, cháu sẽ trở về Thủ Đô không?

Tô Hòa gật đầu trả lời:
Đúng vậy, tới cảng Thanh Châu đã nửa tháng, luận văn tốt nghiệp của mấy sinh viên cháu dẫn theo đã xong, hôm nay cháu cho mấy đứa nghỉ một ngày, để đi chơi cho biết cảng Thanh Châu một chút, trễ nhất là ngày kia trở về.

Hôm nay, tất cả lãnh đạo cấp cao của bệnh viên Bác Nhân đều tới đủ, cũng đang chờ kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu của người bệnh này.
Tô Hòa đã tính trước mọi việc, nhưng để chứng tỏ bản thân có quan tâm, cô vẫn đến phòng cách ly đúng giờ, tập trung cùng nhóm người Vệ Mộc Lương chờ đợi kết quả xét nghiệm.
Vệ Mộc Lương mang vẻ mặt khiếp sợ hỏi:
Sao cháu biết?

Tô Hòa cười khẽ:
Nếu không dùng đơn thuốc của cháu, hai du khách tới nước Z du lịch kia chắc chắn không sống tới bây giờ. Chỉ là chú có dùng đơn thuốc đó để kéo dài tuổi thọ của bọn họ nhưng lại không thể nào ức chế quá trình sinh sôi phát triển của virus Parshall, càng không thể nào tiêu diệt chúng một cách triệt để, chỉ có thể giúp tăng cường sức đề kháng của bản thân, thì sớm muộn cũng dây dưa tới chết.


Cho nên, ý của cháu là trong đơn thuốc đó còn thiếu một vị thuốc?

Trong lòng Vệ Mộc Lương có chút khó chịu, ông cảm thấy Tô Hòa đang cố ý đề phòng ông vậy. Nhưng nghĩ tới việc ông lừa Tô Hòa, dùng phương thuốc cô viết ra đi sắc thuốc cho hai bệnh nhân mà Tô Hòa đã nói rõ là không trị, Vệ Mộc Lương lại cảm thấy bản thân hơi bỉ ổi, giống như kẻ trộm, nên ông hoàn toàn không có lập trường chỉ trích Tô Hòa.

Cũng có thể nói là thiếu một vị thuốc, thiếu một loại thuốc dẫn có thể khắc chế bệnh dịch, ngoài ra thuốc khác với đan, không thể nào phát huy toàn bộ hiệu quả của dược liệu, cho dù cháu đưa vị thuốc dẫn kia cho chú, chú sắc thành nước thuốc cho bọn họ dùng mấy tháng cũng không thể nào chữa khỏi. Thuốc dẫn là mấu chốt, nhưng thành đan mới là khâu quan trọng nhất.
Tô Hòa không muốn trong lòng Vệ Mộc Lương có khúc mắc nên mới cố ý giải thích.
Vệ Mộc Lương gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ:
Chú hiểu rồi, phương pháp chế thuốc luyện đan thời xưa tuy không thể dùng lý luận khoa học hiện tại giải thích rõ ràng, nhưng quả thực là có hiệu quả, chuyện này thì không ai có thể nghi ngờ được. Hơn nữa, phương pháp luyện thuốc thời xưa có rất nhiều bước, yêu cầu đối với bản thân người luyện thuốc cũng cực cao... Là do chú tham lam, mà cũng chờ xem thế nào đã.

Vệ Mộc Lương gật đầu, nhìn thoáng qua hai phòng cách ly khác trên hành lang, mím môi một cái rồi nói:
Tô Hòa, thực ra có chuyện chú phải nói rõ với cháu, nếu không nói ra, trong lòng chú thực sự áy náy.

Tô Hòa nhíu mày:
Là chuyện chú dùng đơn thuốc của cháu sao?

Tô Hòa:
...


Cô cảm thấy cần phải nhấn mạnh điểm quan trọng:
Chị Thanh Mai, xin chú ý cách dùng từ. Không phải chúng ta chặn được bệnh dịch Parshall, mà là tôi chặn được bệnh dịch Parshall!


Trương Thanh Mai bị dội thẳng một thùng nước đá tới cứng người, dùng vẻ mặt ghét bỏ buông tay Tô Hòa, lẩm bẩm nói:
Nếu không phải tôi giúp cô hướng dẫn sinh viên khoa chính quy viết luận văn thì cô có thể toàn tâm toàn ý ngăn chặn được bệnh dịch Parshall sao? Ngăn chặn được bệnh dịch Parshall không thể bỏ qua công lao của tôi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.