Chương 243: SUY NGHĨ CỦA BÀNH CẨM TRÌNH



Thầy, chẳng lẽ thầy không kinh ngạc sao? Lần trước Giáo sư Tô mới đề cập với em những quan điểm này, kết quả bây giờ đã lên báo luôn rồ8i! Hơn nữa không phải chỉ có một hai bài, mà là mười một bài!
Bởi vì quá mức xúc động, gân xanh trên trán Bành Cẩm Trình phồng lên, bi3ểu cảm có phần dữ tợn.

Vương Phù ngồi trên ghế mây, bình chân như vại liếc nhìn Bành Cẩm Trình:
Chuyện này thì có gì mà kinh n9gạc? Dựa vào bản lĩnh của Giáo sư Tô, nếu ngay cả một vài luận văn nước ngoài cũng không phát biểu được thì mới là chuyện khiến người t6a kinh ngạc!



Tiểu Bành, thầy biết, có lẽ trong lòng em vẫn rất coi trọng tuổi tác, nhưng hôm nay thầy hy vọng em có thể hiểu 5được, trên thế giới này thật sự tồn tại thiên tài, bọn họ có thể rất dễ dàng làm những chuyện mà người khác phí rất nhiều công sức cũng không làm được. Chuyện này có lẽ có cũng có yếu tố thiên phú, nhưng nhiều hơn là sự cố gắng và chăm chỉ của bọn họ.

Tuy ngoài miệng cậu nói không nhưng trong lòng vẫn có, chuyện đó cậu có thể lừa được những người khác chứ không lừa được chính mình.
Cậu nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Tô Hòa còn trẻ như vậy mà đã có được thành tựu Y học cao như thế, vì sao Tô Hòa không chỉ tinh thông y học mà ngay cả cơ khí học cũng rất giỏi?
Vì sao Tô Hòa cho dù là làm chuyện gì thì cũng có vẻ như không tốn chút sức nào?

Nếu Giáo sư Tô thật sự không có bản lĩnh đó, vậy quốc gia sẽ chịu chi bảy mươi triệu làm kinh phí nghiên cứu và hai mươi nghìn kilomet vuông đất cho cô ấy, đánh cược một lần sao? Nếu Giáo sư Tô không có bản lĩnh thật sự, em cảm thấy cô ấy có thể trở thành chuyên gia y học tài ba? Ông Vinh sẽ vì một mình cô ấy mà suýt nữa trở mặt với Đại học Thủ Đô? Thầy sẽ vì một giáo sư không lên lớp như cô ấy mà đưa ra đãi ngộ tiền lương gấp đôi, phúc lợi gấp đôi sao?


Lúc trước thầy cảm thấy em là một người tài có thể đào tạo, cho nên mới giới thiệu em cho Giáo sư Tô, tranh thủ vị trí giúp em. Nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ của Tiểu Bành em khiến thầy cảm thấy không đáng bồi dưỡng. Hiện tại em dùng kinh phí nghiên cứu khoa học của Giáo sư Tô, ăn cơm dùng phiếu của Giáo sư Tô, bình thường đi công tác còn lấy trợ cấp của cô ấy, nhưng lại không tin phục người ta. Thầy cảm giác không đáng thay Giáo sư Tô!

Sắc mặt Bành Cẩm Trình trở nên trắng bệnh:
Giáo sư Vương, thầy hãy nghe em nói, ý của em không phải vậy, ý em là, là...


Em không có ý như vậy thì là có ý gì?

Vương Phù hỏi Bành Cẩm Trình, khiến cậu nghẹn họng không trả lời được.

Biểu hiện hôm nay của em, thầy sẽ không nói lại với Giáo sư Tô. Nhưng nếu sau này em vẫn giữ tâm tính như vậy thì thầy cũng không dám chắc. Mặt khác, em cảm thấy Giáo sư Tô là người ngốc sao? Hiện tại cô ấy dùng em, coi trọng em là bởi vì trong tay cô ấy không có nghiên cứu sinh nào khác, rất nhiều chuyện đều cần phải giao cho em làm. Cho nên, dù biểu hiện của em có gì khiến cô ấy không thoải mái, không hài lòng thì cô ấy cũng sẽ cố gắng tha thứ cho em. Nhưng đã sắp tới học kỳ mùa thu rồi, nếu cô ấy có nghiên cứu sinh mới, nếu biểu hiện của em kém hơn chút... Nếu em là Giáo sư Tô thì em lựa chọn như thế nào? Sẽ dùng một sinh viên nghe lời, hay là dùng một sinh viên không biết khi nào sẽ nhảy ra đâm mình một đao?

Vương Phù vừa lật bản đặc biệt
Tạp chí Lý luận cơ khí
, vừa xua tay:
Được rồi, em trở về đi. Nếu em có thể kịp thời chỉnh đốn lại tâm tình của mình, biến mình trở thành sinh viên của Giáo sư Tô, vậy em cứ đi theo người ta học tập. Nếu em không bỏ được suy nghĩ xấu xa đó thì tốt nhất là quay về tổ đề tài của thầy đi!


Thầy không hy vọng cắm một cây đinh vào trong tổ đề tài của Giáo sư Tô. Ban đầu thầy có ý tốt, muốn nhân lúc Giáo sư Tô thiếu người nhất thì để em gia nhập tổ đề tài của cô ấy, để sau nay cho dù có chuyện tốt gì thì Giáo sư Tô cũng không quên em. Nhưng bây giờ thầy hối hận rồi, thầy sợ sau này Giáo sư Tô không nhớ tới lòng tốt của thầy, ngược lại còn cảm thấy là thầy cố ý hại cô ấy.

Bành Cẩm Trình không dám nói gì nữa, chỉ có thể vừa nhận lỗi vừa rời đi. Trên đường quay về khoa Cơ Khí, cậu không nhịn được nghĩ, trong lòng cậu thật sự không phục Tô Hòa sao?

Trong mắt thầy, Giáo sư Tô còn chăm chỉ hơn đám sinh viên các em rất nhiều, cho nên cho dù thành tích cô ấy nhận được có cao tới đâu thì đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nước chảy thành sông!

Vương Phù sầm mặt, nói lời sâu sắc với Bành Cẩm Trình:
Tiểu Bành, thầy biết em có tâm tư của em, nhưng hiện tại thầy khuyên em một lần nữa: Nếu em thật sự muốn nghiên cứu học vấn tốt thì nên sớm vứt bỏ tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình. Nếu em muốn lấy được thành tích cao hơn cả Giáo sư Tô, vậy thì em phải nhanh chóng học được tất cả bản lĩnh của cô ấy, sau đó đứng trên vai cô ấy mà trưởng thành, chứ không phải là người đầu tiên nhảy ra hoài nghi khi cô ấy lấy được thành quả!


Giáo sư Tô quả thật trẻ tuổi hơn em, nhưng em cho nhà nước đều là tên ngốc, phần lớn người trong Thanh Đại và Đại học Thủ Đô đều là người ngốc hay sao?


Mấy ngày trước, giáo sư Vương Bồi Phong bên khoa Ngoại Ngữ có nhắc một chút trong hội nghị công nhân viên chức thường kỳ của Thanh Đại. Ông ấy nói, ông ấy thấy Giáo sư Tô học tiếng nước Y trong thư viện không ngủ không nghỉ, học thuộc lòng từ đơn, học ngữ pháp, còn tìm ông ấy để lấy rất nhiều tư liệu học tiếng nước Y... Thầy đoán chắc là lúc đó Giáo sư Tô cũng đã chuẩn bị cho việc phát biểu luận văn nước ngoài. Còn các em thì sao?


Lần trước, thầy nghe mấy đàn chị của em nói, chỉ cần ngày đó Giáo sư Tô đi làm thì Giáo sư Tô luôn là người về trễ nhất trong khoa Cơ Khí! Giáo sư còn vậy thì sinh viên các em nên làm thế nào? Có bao giờ làm việc chăm chỉ bằng một nửa Giáo sư Tô không!


Lúc Giáo sư Tô ở khoa Cơ Khí đã chăm chỉ như vậy, chẳng lẽ em lại ngây thơ cho rằng, lúc Giáo sư Tô không có mặt ở khoa Cơ khí sẽ lười biếng sao? Tính ra thì thời gian em và Giáo sư Tô tiếp xúc còn lâu hơn thầy, sự chăm chỉ và cố gắng của cô ấy em phải rõ hơn ai hết, cho nên người khác có thể kinh ngạc vì thành quả của Giáo sư Tô chứ em thì không thể! Bởi vì em phải nghĩ tới việc những thành tựu Giáo sư Tô nhận được hiện giờ đều là do cô ấy đồ mồ hôi gieo trồng sớm hơn, nên lúc này có thể nở hoa kết trái, không hơn!

Thật sự là bởi vì Tô Hòa vừa có thiên phú, lại cố gắng sao?

Rõ ràng cậu cũng rất cố gắng nhưng vì sao lại bị Tô Hòa bỏ rơi càng ngày càng xa, có thiên phú chênh lệch lớn như vậy sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.