Chương 249: SÁNG LẬP "HỌC BÁO NHẬT TÂN"



Lão Vinh, tạp chí muốn xuất bản cần thời gian khá dài, tôi không muốn đợi thêm nữa, thành quả nghiên cứu khoa học này đối với Thanh Đại, đối với8 tôi mà nói đều rất quan trọng. Cho nên tôi muốn để luận văn của tôi được đăng trên Nhật báo Nhân Dân, bởi vì thời gian xét duyệt của Nhật báo N3hân Dân khá ngắn, tôi có thể chứng minh tính chính xác của luận văn mà tôi viết, dựa theo lý thuyết thì chỉ cần hôm nay tôi đưa luận văn qua Nhậ9t báo Nhân Dân thì muộn nhất là xế chiều ngày mai có thể xuất bản rồi! Sau khi bài viết được đăng, cho dù người nước C gốc nước A kia muốn ăn cắ6p thành quả thí nghiệm của tôi thì cũng phải xem xem tạp chí 'Tự Nhiên' có dám thu nhận bài viết hay không!



Thế nhưng luận văn lĩnh vự5c học thuật vẫn phải đưa lên những tờ báo chuyên về học thuật chứ, đưa lên báo chí là sao đây? Không thể cứ luôn đưa luận văn học thuật lên báo chí được...
Vinh Dự nói với vẻ lo lắng.

Như vậy, cô đã nghĩ ra tên của tờ tập san này chưa?
Vinh Dự hỏi.
Tô Hòa hơi trầm ngâm, rồi hỏi thử:
Hay là lấy tên
Học báo Nhật Tân
, ông cảm thấy thế nào?

Khi trước cô vừa mới trở về từ cảng Thanh Châu, ông cụ Cố đã từng bảo Tần Nguyên tìm cô, hiện tại đã trôi qua nửa tháng, sắp tới ngày quốc tế thiếu nhi rồi mà ông cụ Cố vẫn không thấy đả động gì, chẳng lẽ ông cụ Cố không định đưa Cố Trường Tranh vào làm việc trong thành phố Tương Lai sao?
Nghĩ tới đây, Tô Hòa bấm điện thoại của ông cụ Cố. Sau khi bắt máy, cô còn chưa kịp nói cái gì thì một giọng nói ẩn chứa sự trách cứ từ đầu dây bên kia truyền tới:
Giáo sư Tô, cuối cùng thì cháu cũng rảnh rồi sao? Ta sai người đưa biết bao nhiêu thư mời tới cửa phòng làm việc của cháu rồi, thế mà ngay cả một câu trả lời cháu đều không nói...

Vinh Dự hơi sửng sốt, hỏi:
Cô muốn tự lập tập san học thuật?


Lúc đầu tôi cũng đã có kế hoạch này rồi, thế nhưng khi đó tôi còn dự định sau khi hoàn thành việc xây dựng thành phố Tương Lai rồi mới tính chuyện này, thế nhưng hiện nay lại bị ép chỉ có thể hoàn thành việc này trước!


Công việc nghiên cứu khoa học là một ngành nghề phát triển cực kỳ nhanh chóng, phải luôn luôn cập nhật tri thức mỗi ngày, như vậy mới có thể đuổi sát sự phát triển của thời đại, không để cho mình bị tụt lại phía sau. Cho nên
Nhật Tân
chính là yêu cầu mà tôi tự mình đặt ra cho bản thân, hằng ngày đều phải học tập, làm một vài chuyện khác biệt với ngày hôm qua, làm cho mỗi ngày đều là một ngày mới, tháng nào cũng là tháng mới, như vậy mới có thể chuyển động bánh răng lịch sử nhanh hơn nữa.

Vinh Dự thật sự rất hài lòng về cái tên mà Tô Hòa đã đặt cho tờ tập san mới này!
Sau khi đi tới Nhật báo Nhân Dân làm xong hai chuyện này thì Tô Hòa mới tới nhà ăn của Thanh Đại ăn cơm.
Thế nhưng đang trên đường tới nhà ăn thì cô bỗng nhớ tới việc ông cụ Cố đang muốn tìm cô có việc, cho nên cô chỉ có thể ăn cơm vội vàng rồi đi nhanh về căn hộ của mình, cả ngày đều rất bận rộn.
...
Sau khi nói chuyện với Vinh Dự, Tô Hòa cũng bắt đầu chỉnh lý lại bài viết dự bị dạo trước cô giữ lại khi làm luận văn về những khối u, sau đó cô viết thêm hai tin tuyên bố. Một tin là phần mở rộng của
tình hình bệnh dịch Parshall
, cô muốn nói những lời kia cho toàn thế giới biết. Còn tin còn lại là cô muốn mời những chuyên gia y học và những học giả nổi tiếng trong nước tham dự
Học báo Nhật Tân
, làm ban giám khảo.
Thế nhưng Tô Hòa lại không lo lắng về việc này lắm.

Nếu như không có tập san học thuật nào muốn nhận bài viết của tôi thì tôi tự sáng tạo. Khi giải quyết tình hình dịch bệnh Parshall thì tôi cũng đã có danh tiếng khá lớn trong giới y học rồi, tới lúc đó tôi sẽ đưa tất cả luận văn nghiên cứu của tôi lên đó. Cùng lắm thì tôi thêm một tuyên bố ở trên báo chí, nói là tôi đã lấy được đột phá ở trong một lĩnh vực nào đó, thành quả đều đưa lên trên một tập san mà người nước Z mình sáng lập. Người có tâm đương nhiên sẽ chú ý tới, có khi điều này còn có thể kích thích phong trào nghiên cứu trong nước tiến thêm một bước nữa ấy chứ!

Tô Hòa cũng là người không để ý lắm tới những chuyện vặt vãnh, hiện tại lại được Vinh Dự đề cử một nhà xuất bản có sẵn thì cô liền mừng rỡ tiếp nhận, sau đó ném những chuyện lặt vặt này cho Vinh Dự.

Như vậy phải làm phiền lão Vinh sắp xếp giúp tôi rồi, hiện tại tôi sẽ viết thư mời và bản thảo, tiện thể đi tới trụ sở chính của tờ Nhật báo Nhân Dân tại thủ đô một chuyến, nhờ bọn họ đăng luận văn nghiên cứu ung bướu của tôi lên. Về sau tôi sẽ không trao quyền luận văn nghiên cứu của tôi cho bất kỳ tờ báo nào nữa cả, chờ đợi tập san của nhà xuất bản Thanh Đại được in ra thì tôi mới trao quyền tất cả luận văn của tôi cho nhà xuất bản, cũng có thể xem nó như là một loại phần thưởng.

Tô Hòa nói:
Thành quả nghiên cứu khoa học của chúng ta là để phục vụ đời sống và việc sản xuất của chúng ta, chỉ cần chúng ta có thành quả nghiên cứu khoa học dẫn trước thế giới thì sẽ có rất nhiều người tranh giành nhau tới xem. Những lĩnh vực nghiên cứu khác thì tôi vẫn còn chưa quen lắm, cho nên hiện tại vẫn chưa đưa ra nhận xét gì, thế nhưng nói về lĩnh vực lý luận cơ khí cùng với nghiên cứu về ung bướu thì tôi dám khẳng định tôi đang dẫn trước thế giới. Cho nên ban đầu tôi sẽ dùng thành quả của hai lĩnh vực này làm nền móng, để cổ vũ những người nghiên cứu khoa học ở trong nước hãy khai thác những đề tài mới, đi ra khỏi đề tài của những người khác, tìm được đề tài nghiên cứu của chính bản thân họ, mạnh dạn cách tân, dũng cảm sáng tạo cái mới, tới lúc đó thì mới có thể ngưng tụ lòng tự tin về việc nghiên cứu học thuật của quốc gia chúng ta!

Sau khi nghe xong lời nói của Tô Hòa thì Vinh Dự cũng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không nhịn được mà đề nghị:
Trong Thanh Đại cũng có một nhà xuất bản phụ thuộc vào, hay là cô để tờ tập san này ra đời trong nhà xuất bản của Thanh Đại đi? Trước kia nhà xuất bản Thanh Đại cũng có ban biên tập cho Học báo Thanh Đại, hiện tại muốn thành lập lại một ban biên tập mới cũng không khó lắm, chỉ cần vài ngày là có thể tạo ra thôi! Thế nhưng ban kiểm duyệt và đoàn giám khảo vẫn cần sức ảnh hưởng của cô, nếu không thì sẽ làm cho tờ tập san trở nên độc đoán, sớm muộn gì cũng bị người ta chỉ trích.

Tô Hòa cảm thấy khó hiểu:
Thư mời nào?


Sau khi hỏi xong câu này thì Tô Hòa nghĩ tới một việc, khi trước bởi vì không muốn bị người quấy rầy nên cô đã dán một dòng chữ
Việc nhỏ đừng làm phiền, việc lớn nhắn lại, buổi tối xem
vào cửa phòng làm việc có máy vi tính của mình. Mấy ngày sau cô phát hiện dưới dòng chữ đó có một chiếc túi tài liệu, bên trong có khá nhiều bức thư, thế nhưng cô cũng không để ý những thứ trong túi tài liệu lắm, cho nên chưa từng mở ra xem... Nghĩ tới đây thì cô mới hiểu có lẽ mình đã bỏ qua khá nhiều tin tức!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.