Chương 268: ÔNG CHỦ BẤT ĐỘNG SẢN VÔ HÌNH


Anh em trong gia đình bình thường, có thể trong thời gian ra riêng sẽ không ngừng so đo vì nhà này lấy thêm một cái nồi, nhà kia lấy t8hêm một cái bồn rửa, trở mặt thành thù cũng không phải là chuyện không thể.

Nhưng nếu là anh em trong gia đình có tiền thì ai3 thèm để ý đến một cái nồi hay một cái bồn rửa chứ? Điều có thể làm cho bọn họ bất hòa, không phải một số tiền rất lớn thì chính là b9ất động sản của tổ tiên, đây là do địa vị cao lên.
Đây không phải mơ!
Tuy rằng đau nhức trên đùi không giảm chút nào, nhưng cảm giác vui vẻ vẫn quanh quẩn trong lòng Tần Nguyên như cũ, còn ngọt hơn nhiều so với việc uống một cốc sữa mạch nha.
Tần Nguyên đen mặt, nhấn mạnh với Tô Hòa về quan điểm tiền bạc trong thời đại ngày nay một lần nữa:
Hai nghìn nhân dân tệ là không ít một chút nào được không? Đây cũng chính là do anh làm trong Ban điều tra tình hình đặc biệt nên tiền lương mới cao hơn một chút, đổi lại những ngành khác là không có khả năng nhận được hai nghìn nhân dân tệ đâu, một nghìn nhân dân tệ cũng thuộc vào danh sách tiền lương cao rồi! Hơn nữa, em nghĩ rằng tiền lương mỗi tháng của anh có hai nghìn thôi sao?


Hai nghìn là tiền lương cơ bản, có rất nhiều hạng mục đặc thù thuộc Ban điều tra tình hình đặc biệt, sau khi mỗi hạng mục đặc thù đó được hoàn thành, anh đều có thể nhận được một số phần trăm hoa hồng không nhỏ, sau một năm, số tiền lương ít ỏi mà anh kiếm được hầu như không thể so sánh với tổng số tiền hoa hồng của anh.

Hai sợi dây chuyền vàng kia của Tần Nguyên đã hoàn toàn lấy lòng được mẹ vợ cùng mẹ của mẹ vợ, vì vậy khi con rể gặp mẹ vợ thì việc
thẩm vấn
cơ bản nhất cũng không có, bữa cơm này trực tiếp biến thành bàn hội nghị thương lượng chuyện hôn sự nên làm như thế nào.
Lý Thục Phân đảm nhiệm nhiều việc, nói:
Những đồ vật như là đệm chăn các loại thì hai đứa không cần quan tâm đâu, mẹ và bác của con sẽ đi ra ngoài mua là được rồi.

Vẻ mặt Tần Nguyên đắc ý hỏi Tô Hòa:
Thế nào, có phải nghĩ mình gả đúng người rồi đúng không?

Tô Hòa đen mặt, mạnh mẽ chuyển đề tài nói chuyện về như cũ:
Cho nên, phòng cưới để ở chỗ nào? Mấy thứ mà chúng ta vừa mua này, để ở nơi nào?

Tô Hòa trợn ngược mắt, nói:
Vậy thì khác gì bọn con tự đi mua chứ. Mẹ, mẹ cũng đừng phí sức vào những thứ này làm gì, mẹ và bác của con hãy ở nhà phụ trách làm bảng liệt kê chi tiết đi, liệt kê tất cả những đồ vật lặt vặt cần phải mua lên trên đó, con và Tần Nguyên sẽ đi mua, bọn con đi mua những đồ đó chắc chắn rất nhanh, hai người chủ nội, bọn con chủ ngoại.

Nghe thấy Tô Hòa mở miệng nói một tiếng
bọn con
, Tần Nguyên vẫn cảm thấy có chút không chân thực như trước. Anh ra sức véo mạnh vào chân một cái, đau nhức như kim châm khiến anh lập tức tỉnh táo lại.
Trong mắt những người nhà giàu, rất nhiều cuộc tranh đấu của người nghèo đ6ều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng khi những người giàu có hơn đi nhìn những người giàu có bình thường này, bọn họ lại thấy n5hững tranh đấu của những người này là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Ở trong trình độ nào thì đã định trước là sẽ phải trải qua những khó khăn trong tranh đấu cùng tiền bạc ở đó.
Cô vẫn luôn cho là mình kết hôn với một tầng lớp lao động nhận lương bình thường, không ngờ được là bản thân lại gả cho một ông chủ bất động sản vô hình!
Nhìn vào những cái tên trên danh sách mà Nhĩ báo thần đưa cho, tất cả căn hộ Tần Nguyên mua đều nằm trên những vị trí đắc địa ở các thành phố hoàng kim khác nhau, chờ thêm mười năm, hai mươi năm nữa, giá phòng của những nơi này chắc chắn sẽ tăng mạnh... Trước kia Tô Hòa vẫn luôn cảm thấy mình có bốn căn nhà ở thủ đô đã là tốt rồi, nhưng mà nếu so với Tần Nguyên thì Tô Hòa cảm thấy mình còn kém xa lắm.
Tô Hòa hỏi:
Sau đó hai người mỗi người khiêng một cái bao tải to trở về sao? Vậy chẳng phải sẽ chết mệt à...

Lý Thục Phân không chút suy nghĩ, nói thẳng:
Sau khi mẹ và bác của con mua xong thì hai đứa tự lái xe đến mà chở về đi!

Anh nói với Tô Hòa những câu thuộc như lòng bàn tay:
Ở bên ngoài anh có tổng cộng bốn căn nhà, nhưng trên thực tế có bao nhiêu thì anh cũng đếm không hết. Nhưng mà anh vẫn nhớ được đại khái, thủ đô có bốn căn, Dương Thành có hai căn, ở Dung Thành và Bằng Thành có một căn, ở Kim Lăng có ba căn, ở Lan Châu, Hồi Hột, Quế Lâm, Đại Lý to như vậy cũng có bất động sản, Tô Châu, Hàng Châu, Dương Châu cũng có...

Tô Hòa nghe được cũng hơi ngạc nhiên một chút, cô duỗi tay ra sờ cái trán của Tần Nguyên một chút, nhịn không được hỏi:
Anh đáng nói mê sảng cái gì đấy! Anh cầm một chút tiền lương ít ỏi như vậy, một tháng có hơn hai nghìn nhân dân tệ, có thể mua được nhiều căn hộ như vậy sao?

Trực giác của cô nói cho cô biết, vội vã gấp rút quyết định kết hôn như thế này thì chắc chắn Tần Nguyên vẫn chưa chuẩn bị cái gì.
Đúng như cô dự đoán, sau khi nghe Tô Hòa hỏi vấn đề đó, vẻ đắc ý trên mặt Tần Nguyên cứng lại từng chút từng chút một, vẻ mặt anh xấu hổ, ngượng ngùng nói:
Mặc dù ở trong thủ đô này anh cũng có bất động sản, nhưng mà anh không quan tâm đến nó lắm, có một căn tứ hợp viện ở khu Hải Điện, mặc dù nơi này rộng rãi nhưng mà để làm phòng cưới thì hơi cũ, bên công viên Cảnh Sơn cũng có một căn biệt thự, chỗ đó cũng không nhỏ, nhưng mà sau khi anh mua được nó thì chưa từng dọn dẹp sạch sẽ nó một chút nào, để em ở thì có chút uất ức rồi. Còn lại là một căn nhà trọ, một căn nhà lớn, mặc dù hai căn này đã được trang trí qua, nhưng mà em suy nghĩ thử một chút đi, những căn nhà này anh ít ở, thời điểm làm nội thất cũng chỉ đối phó qua loa một chút, cho nên làm phòng cưới cũng hơi miễn cưỡng.

...
Hôn sự của Tô Hòa cùng Tần Nguyên cứ quyết định như vậy, hai người ngồi chung một chỗ thảo luận để lập ra danh sách khách mời dự tiệc, rồi họ cùng nhau đi đến phố hàng hóa, đầu tiên mua đồ cần thiết nhất là thiệp mời, sau đó mới mua một ít đồ kết hôn cần dùng đến.
Tần Nguyên nghiêm túc nói với Tô Hòa:
Anh thực sự không lừa em, bởi vì việc anh thường xuyên phải đi công tác, cần phải ở lại các thành phố mà anh đặt chân xuống, cho nên hầu như những thành phố có chút danh tiếng thì anh đều mua nhà ở đó rồi. Hơn nữa, những bất động sản mà anh mua đều trên danh nghĩa quân đội, cho nên không cần lo lắng sẽ gặp chuyện không may, trừ phi một ngày nào đó đất nước này thay đổi người nắm quyền...

Nhĩ báo thần nhắc tới những bất động sản trên danh nghĩa của Tần Nguyên giống như báo cáo tên các món ăn ở bên tai Tô Hòa, lần này thì cô thực sự tin rồi.
Đủ các loại đồ vật chất đống đầy một xe, lúc này Tô Hòa mới nhớ chuyện quan trọng nhất, cô hỏi Tần Nguyên:
Tần Nguyên, phòng cưới ở chỗ nào?

Tần Nguyên đang cầm tay lái xe đẩy cũng ngây ngẩn cả người:
Đúng vậy... Phòng cưới ở chỗ nào?

Tô Hòa cười nhạt, cô khoanh hai tay trước ngực, cười híp mắt nhìn Tần Nguyên, chờ đợi Tần Nguyên cho cô một câu trả lời hài lòng.

Tần Nguyên nhanh chóng chịu thua trước nụ cười uy hiếp này của Tô Hòa, anh năn nỉ:
Nếu không, trước tiên cứ lấy nhà em ở để làm phòng cưới được không? Sau khi trở lại anh sẽ chuẩn bị tất cả chứng nhận bất động sản trên danh nghĩa của anh cho em để em chọn một cái trang trí thành phòng cưới của chúng ta, được không? Anh sẽ đưa tất cả sổ tiết kiệm cùng tiền lương mà anh có cho em.



Hmm... Hơi động lòng rồi đấy...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.