Chương 305: Diệp quế chi điên rồi
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1307 chữ
- 2022-02-04 03:40:55
Diệp Quế Chi đang định khuyên Lâm Trường Bình năm sau thi lại, thế nhưng cậu con trai lại không cho bà ta cơ hội khuyên nh8ủ. Thậm chí Lâm Trường Bình còn không nhìn Diệp Quế Chi một lần nào cả.
Diệp Quế Chi đuổi theo sau rồi trơ mắt nh3ìn Lâm Trường Bình ngồi lên xe khách đi về phố huyện. Chờ khi bà ta ngồi lên chuyến xe khách tiếp theo tới phố huyện thì 9làm sao còn có thể thấy được con trai mình nữa cơ chứ?
Hầu Nghị hỏi lại:
Khi trước cô nói muốn tự mình lái máy bay sao? Cho nên khi liên hệ với sân bay Yên Giao tôi đã trao đổi yêu cầu này. Khi đó tôi đã nghĩ đề nghị này chắc chắn sẽ không được thông qua nhưng không ngờ rằng người phụ trách bên đó vừa nghe nói cô muốn lái máy bay thì không chút do dự, đã đồng ý ngay lập tức, làm tôi cảm thấy khá hụt hẫng...
Còn gì sảng khoái hơn việc chúng ta trở thành phi công trên chiếc máy bay huấn luyện này cơ chứ. Cô có biết chúng ta đang ngồi trên chiếc máy bay loại nào hay không? Là loại mới nhất trong nước... À, cũng không thể xem như mới nhất được, nó là chiến cơ mới thứ hai trong nước đó. Khi không có nhiệm vụ đặc biệt thì phi công bình thường đừng mong ngồi lên nó. Thế nào, Giáo sư Tô có cảm thấy áp lực không?
...
Tô Hòa 5lật tấm lịch trong tay thì thấy ngày hôm nay là ngày các trường đại học công bố điểm chuẩn vào trường, sau khi cô sửng sốt vài giây thì bật cười, gập cuốn lịch lại.
Xét tới việc Tô Hòa đã từng lái máy bay hai lần rồi, cho nên nhân viên công tác tại sân bay Yên Giao cũng không lo lắng. Họ đưa ngay Tô Hòa, Hầu Nghị lẫn lái xe riêng lên trên máy bay, sau đó... cũng không có sau đó.
Tô Hòa nói với giọng kinh ngạc:
Ngay cả phi công cũng không có sao?
Lại tới ngày công bố điểm chuẩn đại học năm nay rồi, chắc chắn sẽ có nhà vui vẻ, có nhà buồn bã.
Thế nhưng việc này cũng không liên quan lắm với Tô Hòa. Mặc dù cô là giáo sư của cả Thanh Đại và Đại học Thủ Đô nhưng cô không dạy môn nào của tân sinh viên cả, vì thế ai được nhập học cũng không có ảnh hưởng gì tới cô. Thế nhưng vài ngày sau khi thông báo điểm chuẩn đại học sẽ diễn ra cuộc thi của nghiên cứu sinh. Việc này rất quan trọng đối với Tô Hòa, nó ảnh hưởng tới việc cô sẽ có được sinh viên như thế nào, về sau sẽ cộng tác với ai.
Chỉ là hiện tại Tô Hòa vẫn biết mình nên làm cái gì, giờ không phải lúc phàn nàn mà phải dùng hai tay và trí tuệ của bản thân để thay đổi tình trạng hiện tại.
Hầu Nghị ngồi trong khoang hành khách, khi cảm nhận sự vững vàng thì dần dần đứng dậy. Ngay sau đó sắc mặt của anh ấy thay đổi:
Giáo sư Tô, tránh ngay đi, phía trước có một dòng chảy rối (), nếu máy bay lao thẳng vào thì sẽ liên tục bị xóc nảy!
Khi đó Lâm Trường Bình đã biến mất trong biển người mênh m6ông rồi, khiến cho Diệp Quế Chi không có cách nào tìm được cả.
Diệp Quế Chi điên rồi.
() Dòng chảy rối (hay còn gọi là sự rối loạn của dòng chảy) là một chế độ dòng chảy đặc trưng bởi những thay đổi hỗn loạn của áp suất và vận tốc dòng chảy.
Tô Hòa cười khẽ, khi thấy khoảng cách giữa máy bay và dòng chảy rối kia còn khoảng hai trăm mét, khoảng một giây nữa thì máy bay sẽ đâm vào thì Tô Hòa dùng ngón tay nhấn vào một phím màu lam trên bàn điều khiển. Ngay lập tức, chiếc máy bay bay thẳng đứng lên như một chiếc trực thăng vậy, giống hệt với việc một con vịt trời bay thẳng lên trời khoảng trăm mét vậy, suýt soát né tránh được dòng chảy rối kia.
Tô Hòa nhìn lướt đồng hồ đo rồi đóng cửa khoang máy bay lại, cười lạnh:
Chỉ với đống đồ rách rưới chắp ghép với nhau mà anh lại muốn tôi có áp lực tâm lý sao? Đợi tôi có thời gian thì tôi sẽ tạo ra một chiếc máy bay công nghệ cao chân chính, tới lúc đó anh sẽ biết thứ này trong mắt tôi là rác rưởi cỡ nào!
Hầu Nghị:
...
Anh ấy lặng thinh đi tới khoang máy bay, nắm chặt lan can rồi ngồi xuống, không tiếp tục nói nữa, sợ lại bị mất mặt.
Ở trên xe, bỗng nhiên Tô Hòa hỏi Hầu Nghị:
Lần này đi tới Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng, anh xem có muốn...
Tô Hòa còn chưa nói xong thì Hầu Nghị đã đoán được cô muốn nói cái gì, đó là chuyện về anh ấy và Lâm Vi.
Có điều Tô Hòa còn phải đi tới Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng và Học viện Không quân công tác nên cô sẽ không thể tham dự cuộc thi dành cho nghiên cứu sinh. Vì vậy rốt cuộc cô đành phó mặc việc lựa chọn sinh viên tham dự tổ nghiên cứu của mình vào Thanh Đại và Đại học Thủ Đô.
Hầu Nghị cũng không để Tô Hòa chờ quá lâu. Đúng giờ hẹn, anh ấy có mặt phía dưới nhà trọ dành cho cán bộ nhân viên Thanh Đại rồi chở Tô Hòa đi tới sân bay Yên Giao.
Tô Hòa đóng cửa khoang một cách kỹ càng rồi mặc đồ bảo hộ vào, trải rộng thần thức của bản thân ra, tạo thành một mạng lưới rađa ba chiều độc lập chỉ thuộc về mình cô, rồi lại thúc giục Nhĩ Báo Thần đang giả chết, để cho nó dẫn đường cho mình. Sau đó, cô bắt đầu gõ từng mệnh lệnh vào bàn điều khiển, đẩy cần điều khiển lên một cách chậm rãi. Chiếc máy bay chiến đấu bắt đầu đi nhanh trên đường băng mấy chục mét rồi ngẩng đầu lên. Sau một tiếng rít của động cơ, máy bay lao lên trời cao tạo ra một đường cong duyên dáng.
Tất cả tinh thần của Tô Hòa đều tập trung trên bàn điều khiển của chiếc máy bay này. Nói thật thì chiếc máy bay này đã tốt hơn nhiều những chiếc máy bay mà cô đã điều khiển mấy lần trước. Thế nhưng trong mắt cô, chiếc máy bay này vẫn thiếu quá nhiều thứ, giống như một người quen đi BMW đột nhiên lại phải lái ô tô trẻ em vậy, cực kỳ khó chịu và không quen.
Hầu Nghị đã chết rồi...
Đây là câu trả lời mà Hầu Nghị nói với Tô Hòa. Ánh mắt của anh ấy rất bình tĩnh, thế nhưng nếp nhàu trên quần vừa bị tay của anh ấy tạo ra lại bán đứng tâm trạng thật sự bên trong.
Tô Hòa cười cười, cũng không nói rõ:
Anh nghĩ thông là được rồi. Công việc của chúng ta khi tới Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng lần này là để kiểm tra sức khỏe và tố chất của phi công không quân, mà hai loại kiểm tra này đều được tiến hành trong bí mật, muốn gặp được cũng không dễ dàng.
Tô Hòa nhận xét Hầu Nghị:
Kiến thức nông cạn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.