Chương 307: Có thể giấu giếm bao lâu thì giấu bấy lâu


Hầu Nghị kinh ngạc tới ngẩn người:
Giáo sư Tô, cô đừng nói đùa chứ... Nếu như cô chưa quen thuộc tuyến đường nơi đây thì làm sao c8ó thể tìm đúng trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng với khoảng cách ngàn dặm cơ chứ? Cô có thấy bãi tập lớn phía chân núi k3ia không? Ở nơi đang tập trung rất nhiều người ấy! Trên bãi tập đó có một con đường xi măng, cô cứ hạ xuống đường xi măng cách châ9n núi xa xa đó, rồi trượt vào trong hang núi, bên trong có phi trường để máy bay đó.


Tô Hòa dùng thần thức quan sát nơi m6à Hầu Nghị vừa nói thì phát hiện bên trong hang núi trống rỗng, cô lập tức mở bộ đàm ra, liên hệ nhân viên của đài chỉ huy.

Đài chỉ huy, Tổ lái 3-C yêu cầu hạ cánh. Người liên lạc - Tô Hòa.


Tô Hòa sợ nhân viên dưới mặt đất không đồng ý nên cô còn nói thẳng tên mình ra. Thế nhưng cô không biết rằng khi máy bay của cô đang xoay quanh trên bầu trời trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng thì nhân viên tại đài chỉ huy dưới mặt đất đã phát hiện ra bọn họ và cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho việc hạ cánh của máy bay.
Người đàn ông trung niên kia thoáng sửng sốt rồi nghĩ cẩn thận, người cuối cùng xuống máy bay hình như cũng không phải người đàn ông mà ông tưởng là
Hầu Nghị
này, rồi ông lại nghĩ tới tin tức do sân bay Yên Giao cung cấp, hình như người lái chiếc phi cơ này thật sự là một người ngoài nghề, nghe nói người này còn là một bác sĩ rất nổi tiếng nữa.
Mặc dù người đàn ông trung niên này không tin được một bác sĩ lại có thể lái máy bay tốt như vậy, thế nhưng sân bay Yên Giao làm sao có thể nói đùa những việc như này cơ chứ? Mà người đàn ông mà ông nhầm là
Hầu Nghị
này cũng nói như vậy, nên ông đành phải chấp nhận sự thật này.
Người đàn ông trung niên này đành phải buông tay mình với vẻ lúng túng, sau khi quan sát một cách tỉ mỉ khuôn mặt mà ông nhận lầm này thì không khỏi giật mình, bởi vì khuôn mặt người này đã bị biến dạng hoàn toàn.
Hầu Nghị xoay người sang chỗ khác, nói với giọng khàn khàn:
Xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi, tôi chỉ là một nhân viên của Giáo sư Tô mà thôi, mà người lái máy bay cũng là Giáo sư Tô.

Hầu Nghị chậm rãi đẩy cánh tay đang ôm mình ra. Khi đã trở nên bình tĩnh, anh ấy mới dần dần quay người lại, mặt đối mặt với người đàn ông trung niên kia, nụ cười khác biệt hoàn toàn với những nụ cười khi trước.
Nụ cười khi trước của Hầu Nghị hoặc nhiều hoặc ít đều có chứa sự bất cần, thế nhưng nụ cười hiện tại của anh vô cùng lễ độ và kính cẩn, thậm chí còn kèm chút hèn nhát nữa.
Hầu Nghị cúi xuống thấp hơn nữa:
Có thể còn sống cũng coi như là may mắn rồi, nào dám mơ mộng xa vời nữa chứ?

Hầu Nghị sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy nên chuyển chủ đề:
Giáo sư Tô, hay là cô đi trước làm việc của cô đi, dù sao chuyến đi lần này của chúng ta cũng có nhiệm vụ cần hoàn thành.

Câu nói này không chỉ nói với Tô Hòa, mà nó cũng đã chặn miệng của người đàn ông trung niên kia.

Cậu không phải Hầu Nghị thật sao? Thằng nhóc Hầu Nghị kia rất đẹp trai! Nếu như không phải nó đã có người yêu thì tôi còn định giới thiệu con gái rượu của tôi cho nó nữa đấy! Thế nhưng cậu với Hầu Nghị thực sự quá giống đi, nhìn bóng lưng từ xa thì thật sự là giống như đúc, ngay cả khi nhìn gần thì xét tới chiều cao, khuôn mặt, sống mũi cũng đều giống nhau. Đáng tiếc là thằng nhóc kia quá đẹp trai, đẹp trai hơn cậu nhiều! Mà khuôn mặt của cậu tại sao lại có nhiều vết thương như vậy? Có thể nói cho tôi biết hay không?

Hầu Nghị hơi cúi người, nói với vẻ không kiêu ngạo cũng không tự ti:
Khi còn bé ham chơi, không cẩn thận nên ngã vào chảo dầu nóng.

Người đàn ông trung niên kia nghe xong thì cũng tin hơn nửa:
Hóa ra là vậy, quá đáng tiếc. Nếu như khi còn bé cậu không bị bỏng nặng như vậy thì chắc chắn cậu cũng là một chàng trai rất điển trai đấy.


Hầu Nghị!

Một giọng nam to rõ truyền tới từ vùng tối cách đó không xa.
Tô Hòa hơi kinh ngạc, ngoảnh đầu lại nhìn Hầu Nghị. Theo lý thuyết thì Hầu Nghị đã loại bỏ tin tức về thân phận của mình rồi chứ. Trừ những người đã tham gia
Sự kiện XXX
, còn lại tất cả mọi người đều tưởng rằng Hầu Nghị đã hi sinh, tại sao ở trong Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng lại có người nhận ra Hầu Nghị cơ chứ?
Cô nhìn về phía Hầu Nghị thì thấy trong khoảnh khắc này anh ấy như bị đóng băng vậy, đứng yên như trời trồng.
Với góc độ của Tô Hòa thì có thể nhìn rõ trong mắt Hầu Nghị có nước mắt.
Người đàn ông đứng phía bóng tối chạy ra ngoài, ôm chầm lấy Hầu Nghị từ phía sau, vỗ mạnh mấy lần rồi nói với giọng thổn thức:
Có thể lái máy bay một cách vững vàng như vậy, tôi nghĩ trong nước chỉ có mấy người các cậu là có thể lái được mà thôi. Khi nãy vừa thấy cậu vừa xuống máy bay là tôi đã biết ngay đó là cậu, dáng người như vậy chỉ có cậu mà thôi! Thật không hổ danh là phi công do tôi tự mình dạy bảo, quả không làm tôi mất mặt mà!


Cho phép hạ cánh, dưới mặt đất có gió nhẹ, không ngược gió.

Tô Hòa đặt tay ở cần điều khiển một cách bình tĩnh rồi đẩy cần điều khiển về phía trước với tốc độ đều đặn tới tận nấc cuối cùng. Sau khi nghe được tiếng bánh máy bay ma sát với đường băng, cô mới thả cần điều khiển ra, rồi lại điều chỉnh tham số bay một cách quen thuộc, rồi cứ để cho máy bay trượt vào trong hang động với lực quán tính.
Tô Hòa tắt tất cả thiết bị trên máy bay, rồi cô chờ đợi Hầu Nghị và lái xe riêng đi xuống đất trước, vào lúc này cô mới nhảy từ máy bay xuống đất.
Người đàn ông trung niên kia cũng ý thức được rằng mình nói nhiều, nên cười một cách ngượng ngùng, vừa dẫn đường vừa giải thích:
Mấy người hãy đi về phía này, lãnh đạo của trường học đang chờ mọi người trên lễ đài tại bãi tập. Trước đó chúng tôi còn lo Giáo sư Tô không tới kịp để dự buổi lễ tốt nghiệp và bữa tiệc tối, thật không ngờ mọi người lại tới sớm hai giờ.



Lúc nãy tôi hơi mất lịch sự, tôi xin lỗi nhé! Bởi vì lúc trước tôi có một cậu học sinh rất có năng khiếu trong nghề, cậu ấy còn giỏi hơn tôi nhiều, hiện tại vẫn đang phục vụ tại Tháp Thành tỉnh B. Thỉnh thoảng nó vẫn hay gọi điện cho tôi hoặc là gửi tới một vài bức thư. Thế nhưng khoảng nửa năm nay không biết thằng nhóc đó bận cái gì mà ngay cả một bức thư cũng không gửi, làm tôi vừa trách vừa nhớ.


Tô Hòa liếc nhìn Hầu Nghị ở bên cạnh rồi nói với người đàn ông trung niên:
Lúc nãy tôi vừa nghe được ông gọi trợ lý Tiểu Tôn của tôi là Hầu Nghị đúng không? Vừa hay nửa năm trước tại Tháp Thành tỉnh B, tôi có tham dự công việc cứu chữa một phi công tên là Hầu Nghị, đáng tiếc rằng vết thương của anh ta quá nặng, không thể cứu sống được...
Trong giọng nói của Tô Hòa ẩn chứa sự thương tiếc.

Người đàn ông trung niên sững sờ, hai mắt trở nên sắc bén như điện:
Giáo sư Tô, cô vừa nói cái gì? Đầu năm cô vừa chữa trị cho một phi công tên là Hầu Nghị sao? Cô có biết tin tức về cậu ấy không? Có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi hay không?


Tô Hòa gật đầu:
Nếu như ông biết về
Sự kiện XXX
, thì không cần tôi giới thiệu dài dòng làm gì, Hầu Nghị là một trong những người hi sinh trong sự kiện đó. Còn về tin tức của anh ta thì lúc đó tôi và Trưởng ban Tần - người của Ban điều tra tình hình đặc biệt, hiện tại cũng chính là chồng của tôi đã mang di vật của đồng chí Hầu Nghị về. Bạn gái của anh ta khi còn sống đang là nghiên cứu sinh của trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng này, tên là Lâm Vi, là một cô gái rất thuần khiết và có khí chất.


Người đàn ông trung niên như bị sét đánh, lảo đà lảo đảo rồi tự lẩm bẩm:
Ta đã nói rồi... thằng nhóc kia rất tốt với ta, làm sao có thể không liên lạc với ta trong thời gian dài như vậy cơ chứ... thằng nhóc ngu ngốc này...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.